Nhưng bây giờ vấn đề tài chính đã được giải quyết, mà nội bộ tập đoàn Giang Thị vẫn ổn, sẽ chỉ ngày càng tốt hơn.
Đây không phải là tin tốt với nhà họ Hạ.
Nếu nhân vật lớn chuyển tất cả sự chú ý lên tập đoàn Giang Thị, sau đó sẽ tiêu diệt cánh chim của kẻ thù Hạ Vũ Hào mà đưa tin thí nghiệm trên người và các vấn đề khác của tập đoàn Hạ Thị ra ngoài.
Đến lúc đó sẽ là tai họa ngập đầu với nhà họ Hạ.
Mặt ông cụ Hạ trắng bệch, nhanh chóng nghĩ cách, nhưng ông ta bị người khác ép đến mức phải giả chết, làm gì còn cách nào?
Nếu không còn cách nào, ông ta cắn răng nhìn Hướng Thu Vân: “Cô phải nói chuyện mình còn sống cho Vũ Hào, sau đó nói những manh mối trong tay tôi cho Vũ Hào. Chỉ cần nó điều tra ra người kia là ai, còn nắm giữ chứng cứ người kia rửa tiền thì sẽ không sao!”
Cho dù rửa tiền bí mật thế nào thì trong sổ sách cũng sẽ có ghi chép, hoặc là tìm thấy điều kỳ lạ trong một giao dịch quan trọng nào đó.
Hạ Vũ Hào là người đứng đầu tập đoàn Hạ Thị, anh điều tra những chuyện kia thì không có ai thích hợp bằng!
“Tôi không đồng ý.” Hướng Thu Vân cau mày nói.
Nếu người kia biết cô còn sống thì cô sẽ trở thành nhược điểm trí mạng của Hạ Vũ Hào.
Mà cô đã đi tìm Hạ Vũ Hào hai lần nói chuyện rửa tiền, người kia nhất định đã đề phòng.
Nếu lần này cô để lộ thân phận của mình, để Hạ Vũ Hào điều tra manh mối rửa tiền, nói không chừng người kia sẽ chó cùng rứt giậu, giết chết Hạ Vũ Hào và cô!
Ông cụ Hạ nghe vậy thì tức giận nói: “Cô đồng ý thì thôi, không đồng ý cũng phải đồng ý!”
Tập đoàn Giang Thị đã đi vào quỹ đạo, người kia có thể ra tay với tập đoàn Hạ Thị bất cứ lúc nào, ông cụ Hạ không nghĩ được nhiều như vậy, ông ta cho mấy vệ sĩ đưa Hướng Thu Vân đi tìm Hạ Vũ Hào.
Hướng Thu Vân cố chịu đau đớn mà giãy dụa: “Ông đừng làm bậy! Nếu bác sĩ Lục phát hiện tôi xảy ra chuyện thì sẽ đăng video kia lên, đến lúc đó mọi người sẽ biết chuyện ông còn sống!”
“Tôi là người phải chết thì chết sớm một ngày hay chết muộn một ngày cũng không khác nhau!” Tập đoàn Hạ Thị là tâm huyết của nhà họ Hạ suốt trăm năm qua, ông ta tuyệt đối không để nó bị hủy hoại trên tay mình!
Ông cụ Hạ lạnh giọng dặn vệ sĩ: “Bịt miệng cô ta lại rồi đưa đi!”
Vệ sĩ trả lời, lập tức dùng khăn bịt miệng của cô, sau đó đeo mũ, khẩu trang và kính râm, đẩy cô đi ra ngoài. Những người khác đi theo sau ông cụ Hạ.
Động tác của những người này không hề nhẹ nhàng, nhiều vết thương trên người Hướng Thu Vân bị vỡ ra, cô đau đến mức nhíu mày.
Cô còn tưởng rằng ông cụ Hạ chỉ quan tâm đến barnt hân, không ngờ ông ta đánh cược tính mạng của mình cũng phải bảo vệ tập đoàn Hạ Thị.
Hiện tại đoạn video kia không làm cho ông ta sợ hãi, là cô tự cho mình là đúng. . .
“Các người cẩn thận một chút, đừng làm cho cô ta bị thương!” Ông cụ Hạ thấy vết thương trên người Hướng Thu Vân vỡ ra thì trừng những người vệ sĩ kia một chút.
Vũ Hào quan tâm cô như vậy, nếu anh nhìn thấy vết thương trên người, nói không chừng sẽ tức giận với ông ta!