Lục Ngôn Sâm nhìn bọn họ lại liếc vết máu dưới đất, như có điều suy nghĩ.
“Có một số việc không tiện nói với bác sĩ Lục, tôi xin lỗi.” Hướng Thu Vân không muốn nói dối, nhưng cũng không thể nói sự thật cho anh ta.
Anh ta biết quá nhiều thì sẽ không tốt cho anh ta.
Lục Ngôn Sâm cũng tò mò như người bình thường, nhưng cô không muốn nói, anh ta cũng không hỏi nhiều: “Tôi nghe bác sĩ điều trị cho cô nói hôm trước cô lại ra ngoài?”
Hướng Thu Vân biết anh ta không thích bệnh nhân không nghe lời bác sĩ, cô hơi do dự một chút nhưng vẫn gật đầu.
“Cô có biết hậu quả không?” Lục Ngôn Sâm không thay đổi sắc mặt, nhưng con ngươi trầm xuống, cảm giác tâm trạng của ông ta không tốt.
Hướng Thu Vân cúi đầu: “Biết.”
Nhiễm trùng nhẹ là sốt, nhiễm trùng nặng sẽ. . . Chết.
Lục Ngôn Sâm chỉ cúi đầu nhìn cô cũng không nói chuyện.
“Tôi xin lỗi bác sĩ Lục, nhưng tôi có việc nhất định phải ra ngoài. Mà khoảng thời gian này, cơ thể của tôi đã tốt hơn nhiều.” Hướng Thu Vân không có nhiều bạn bè, một người là Nhậm Gia Hân, một người là anh ta.
Cô và bọn họ quen biết nhau không dài, nhưng tình bạn giống như tình yêu, từ trước đến nay không liên quan đến thời gian dài hay ngắn.
Lục Ngôn Sâm ngẩng đầu nhàn nhạt nói: “Cô không cần xin lỗi, người đau là cô, người sẽ chết cũng là cô. Cô có quyết định của mình, không có liên quan gì đến tôi.”
Lần này Hướng Thu Vân xác định anh ta thật sự tức giận.
Nhưng cô lại không biết nên xin lỗi thế nào, nói sau này sẽ chăm sóc bản thân, không dùng bản thân để đùa giỡn hay sao?
Nhưng nói không chừng cô còn phải ra ngoài, có nghĩa là không giữ lời, còn không bằng không nói gì.
“Có chuyện gì quan trọng hơn mạng của cô sao?” Lục Ngôn Sâm phá sự im lặng, lúc nói chuyện mang theo tức giận.
Hướng Thu Vân: “Ừm.”
Hạ Vũ Hào trả giá mọi thứ vì cô, cô không nhiều tiền và tài sản như anh, nhưng cô có thể dùng mạng của mình để yêu anh.
Hai bên im lặng.
Cô không nói đó là chuyện gì, nhưng Lục Ngôn Sâm biết. Tình cảm của cô dành cho Hạ tổng thì làm như vậy cũng hợp tình hợp lý, nhưng. . . Trong lòng của anh ta đau nhói như có hàng nghìn con kiến.
“Bác sĩ Lục, tôi. . .”
Hướng Thu Vân mở miệng, nhưng còn chưa nói xong thì Lục Ngôn Sâm cắt ngang: “Cô không cần phải nói.”
Anh ta đi tới ngồi xổm trước mặt cô, nhìn cô nói: “Cô Hướng, cô có thể yêu người khác nhưng cũng phải yêu chính mình. Hạ tổng làm nhiều chuyện vì cô như vậy, cô lựa chọn như thế cũng không gì đáng trách. Nhưng cô chỉ có một mạng, hi vọng cô trân trọng nó.”
Anh ta không quan tâm tập đoàn Hạ Thị và Hạ tổng sẽ như thế nào. Nếu như anh ta chỉ có thể chọn một giữa nhà họ Hạ và Hướng Thu Vân thì chắc chắn là cô.