Tàn Độc Lương Duyên

Chương 903




Không chỉ chán chường, hiện tại tính tình cũng khác, nhiều lúc quyết định không lý trí, ví dụ như manh mối rửa tiền này. . . Thật sự không nhìn ra được dáng vẻ của Hạ tổng trước kia.


“Được rồi, vậy anh chú ý nghỉ ngơi, đừng uống rượu suốt ngày, nếu tiếp tục như vậy thì cơ thể sẽ không chịu được. Tôi về công ty trước, còn có chuyện phải xử lý.”


Hạ Vũ Hào ợ rượu, ngửa đầu uống rượu, không để ý tới anh ta.


Phó tổng giám đốc Lý lại thở dài, đi ra ngoài.


Tiếng đóng cửa vang lên. Qua nửa ngày, Hạ Vũ Hào mới quay đầu nhìn cửa một chút.


Anh xác định phó tổng giám đốc Lý đã đi thì cầm chai rượu đứng lên đi đến nhà vệ sinh, sau đó đổ hết rượu xuống bồn cầu rồi xả nước. Anh mở cửa sổ để mùi rượu bay đi, sau đó ném vỏ chai rượu xuống đất.


Bị tạt axit. . .


Quan Tương. . . Quan Tương. . .


Hướng Thu Vân. . .


À!


“Ha. . . Quan Tương. . . Ha ha ha ha. . .” Hạ Vũ Hào ngửa đầu, hai tay ôm mặt, giống như đang cười lại giống như đang khóc.





Lúc Hướng Thu Vân lúc trở về, ông cụ Hạ chờ cô ở phòng bệnh chờ như lần trước.


“Thế nào?” Hướng Thu Vân mới đi vào thì ông cụ Hạ đứng lên, lo lắng hỏi thăm.


Hướng Thu Vân lắc đầu: “Tôi không gặp được người.”


“Chuyện gì xảy ra? Sao cô không gặp được nó?” Ông cụ Hạ quát lên: “Vũ Hào nghĩ gì vậy?”


Hướng Thu Vân lặp lại lời phó tổng giám đốc Lý, cuối cùng nói ra: “Có lẽ lúc đầu nên nói thẳng mục đích là tài sản của anh ấy, anh ấy cũng không đến mức không muốn gặp tôi.”


Ông cụ Hạ xì một tiếng: “Cả giới nhà giàu ra tay cũng không làm được, một người bình thường không tên không họ như cô lại tìm được? Cô đoán Vũ Hào sẽ nghĩ thế nào? Nó sẽ coi cô là đồng bọn của nhân vật lớn kia rồi giết chết?”


Hướng Thu Vân nhíu mày, nhưng cuối cùng không nói gì. Ông cụ Hạ nói lời không dễ nghe nhưng là sự thật.


Hai người im lặng không nói.


Ông cụ Hạ cầm khăn tay ho khan vài tiếng, bác sĩ y tá nhanh chóng đi vào kiểm tra, còn có người đút thuốc cho ông ta.


Cuối cùng Hướng Thu Vân nói: “Hạ Vũ Hào không nghỉ ngơi tốt, còn uống rượu cả ngày. Nếu tiếp tục như vậy, cơ thể của anh ấy sẽ không chịu nổi, ông có cách gì làm cho anh ấy chú ý sức khỏe không?”


“Nó chết thì người khác sẽ tiếp nhận tập đoàn Hạ Thị, tình hình sẽ không tệ hơn bây giờ, tôi ước gì nó chết sớm một chút, còn chú ý sức khỏe? !” Ông cụ Hạ ném khăn tay nhuốm máu cho người bên cạnh, tức giận nói.


Hướng Thu Vân ngẩng đầu, mặt không thay đổi nhìn ông ta: “Ông chú ý lời nói một chút.”


“Thế nào, chẳng lẽ tôi nói không đúng?” Ông cụ Hạ đùa cợt nói.


Hướng Thu Vân mím môi, tay nắm chặt lại, đáy mắt đầy oán hận: “Người đáng chết nhất là ông.”


Ông ta hại Hạ Vũ Hào đau khổ như vậy, hiện tại có tư cách gì châm chọc anh?


Cô vừa nói xong thì cả phòng bệnh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.