“Tôi biết rồi.” Hướng Thu Vân nuốt nước bọt, cổ họng khô khốc: “Tôi làm những điều này vì muốn trả ơn cô Hướng, tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện này nữa.”
Cô nói với hộ lý: “Đi thôi.”
Sau đó phải làm thế nào thì quay về bàn bạc với ông cụ Hạ.
“Được.” Hộ lý lên tiếng, đẩy Hướng Thu Vân rời đi.
Đến khi hai người lên xe, xe biến mất trong mắt phó tổng giám đốc Lý. Anh ta phủi tuyết trên người, khẽ thở dài đi vào biệt thự.
Trong phòng khách vẫn đầy vỏ chai rượu và mùi rượu nồng nặc.
Hạ Vũ Hào ôm chai rượu ngồi dưới đất, uống từng ngụm rượu, đầu lâu rồi chưa gội nên hơi bóng dầu.
Anh có bệnh sạch sẽ nhẹ, khó có thể tưởng tượng được chuyện này xuất hiện trên người anh.
“Đi rồi sao?” Hạ Vũ Hào đặt chai rượu xuống, mặt không thay đổi nhìn phó tổng giám đốc Lý, nhưng tơ máu trong đáy mắt không còn nhiều như mấy ngày trước.
Phó tổng giám đốc Lý gật đầu.
Hạ Vũ Hào cười lạnh một tiếng, trên mặt đầy chán ghét, lại cầm chai rượu.
“Hạ tổng: “ Phó tổng giám đốc Lý do dự một chút, cuối cùng không nhịn được: “Tôi cảm thấy anh đã hiểu lầm cô Quan, có vẻ cô ấy không giống như người tiếp cận anh vì mục đích khác. Anh không định cho cô ấy vào, nghe cô nói sao?”
Hạ Vũ Hào tiếp tục uống rượu, giống như không nghe thấy lời anh ta nói.
Phó tổng giám đốc Lý tiếp tục nói: “Mà lần trước cô ấy nói chuyện rửa tiền, tôi cảm thấy rất có thể là thật. Anh không định điều tra một chút sao? Dựa theo manh mối của cô ấy điều tra một chút, cho dù không phải là thật thì cũng không gây tổn thất nào cho chúng ta.”
Có lẽ Hạ Vũ Hào chê anh ta phiền nên xoay người tiếp tục uống rượu.
Phó tổng giám đốc Lý đến trước mặt anh muốn cướp lấy chai rượu, nhưng lại thu tay lại. Dù sao anh ta cướp đi cũng phải trả lại.
Anh ta sâu xa nói: “Nếu anh không muốn điều tra thì có thể giao cho tôi, tôi đi thăm dò. Nhiều người nhòm ngó cổ phần và tài sản trong tay anh nên cung cấp manh mối không đáng tin, nhưng anh đều đi điều tra. Vì sao cô Quan cung cấp manh mối, anh lại không cho tôi đi điều tra?”
Muốn điều tra có người định lợi dụng tập đoàn Hạ Thị để rửa tiền hay không thì chắc chắn phải kiểm tra sổ sách và tài chính trước kia.
Giám đốc tài vụ có thể điều tra, nhưng không có lệnh của Hạ Vũ Hào thì sẽ không giúp phó tổng giám đốc Lý.
Phó tổng giám đốc Lý có thể kiểm tra sổ sách các phòng ban, nhưng cũng không có quyền hạn một số phòng ban, nếu không thì anh ta đã sớm điều tra, cũng không cần ở đây khuyên bảo khuyên Hạ Vũ Hào.
“Chẳng qua cô ta giống như những người phụ nữ kia, nghĩ mình giống Hướng Thu Vân nên muốn tiếp cận tôi mà thôi. Cô ta nói manh mối thì cần phải điều tra à?” Hạ Vũ Hào mỉa mai.
Phó tổng giám đốc Lý: “Nhưng. . .”
“Không cần nói nữa, ra ngoài!” Hạ Vũ Hào không kiên nhẫn.
Phó tổng giám đốc Lý khẽ thở dài, từ khi Hướng Thu Vân qua đời, Hạ tổng ngày càng chán chường.