“Tôi chỉ học đổi giọng nửa tháng, học cũng không tốt lắm, tôi sợ nói quá nhiều sẽ khiến anh ấy nghi ngờ.” Trong đầu Hướng Thu Vân chỉ có dáng người gầy gò và đáy mắt đầy tơ máu của Hạ Vũ Hào.
Khoảng thời gian này, anh sống không tốt lắm.
Choang!
Ông cụ Hạ tức giận đến mặt đỏ tới mang tai, ném ly xuống đất: “Tôi đã sớm sắp xếp người đang bắt chước cô, nửa tháng nay những người kia phải tiếp cận Vũ Hào. Hiện tại nó thấy những người phụ nữ giống cô đã thấy phiền, làm sao lại suy nghĩ nhiều được?”
Ông ta tốn công như vậy, tất cả lại bị Hướng Thu Vân phá hỏng.
Chỉ nói một chuyện rửa tiền thì có thể có làm được cái gì?
Hướng Thu Vân không biết còn có chuyện như thế, cô sửng sốt một chút. Khó trách Hạ Vũ Hào thấy cô lại chán ghét như vậy, thì ra anh cũng xem cô giống như những người phụ nữ muốn bò lên giường anh.
Nhưng: “Anh ấy biết rõ khi nào tôi nói dối. Anh ấy luôn có thể đoán được suy nghĩ của tôi, tôi cũng không dám ở quá lâu.”
“Mà anh ấy đã điều tra ra rất nhiều chuyện, kết hợp với chuyện tôi nhắc nhở đến việc rửa tiền, có lẽ sẽ nhanh chóng điều tra ra sự thật.”
Cô tin tưởng năng lực của anh, anh không phải là người cần người khác giúp đỡ mọi chuyện.
Những lời này cũng có lý, nếu chuyện Hướng Thu Vân không chết bị bại lộ, có lẽ sẽ mang đến rắc rối không nhỏ cho Vũ Hào. Ông cụ Hạ bớt giận: “Chờ hai ngày nữa xem sao.”
Ông cụ Hạ không cảm thấy cô nhắc nhở chuyện rửa tiền thì Hạ Vũ Hào có thể điều tra ra sự thât, nhưng ông ta cảm thấy Hạ Vũ Hào sẽ đoán được gì đó.
Hướng Thu Vân cũng nghĩ như vậy.
Cho dù Hạ Vũ Hào chán ghét cô, nhưng có manh mối, cho dù manh mối là thật hay giả, anh sẽ đi điều tra một chút.
Nhưng bọn họ không ngờ hai ngày trôi qua —
“Cậu ba Hạ và tập đoàn Hạ Thị không có động tĩnh gì, hai ngày nay cậu ba Hạ vẫn uống rượu trong biệt thự Trúc Hiền Trang. Những người nhà họ Hạ khác dùng mọi cách điều ra người bí ẩn kia, nhưng không có manh mối mới.”
Vệ sĩ báo cáo cụ thể.
Ông cụ Hạ thay đổi sắc mặt: “Vũ Hào không . . . Khụ khụ. . .”
Ông ta cầm khăn tay che miệng, khăn tay màu trắng biến thành màu đỏ, mặt của ông ta tái nhợt không ít.
Người bên cạnh vây quanh vỗ lưng, thay khăn tay ch ông ta. Có người đút thuốc, có người làm kiểm tra.
Ông cụ Hạ uống thuốc xong thì đẩy bác sĩ đang kiểm tra cho mình ra, nghiêm giọng quát: “Vũ Hào không nói chuyện rửa tiền với đám con trai cả của tôi sao?”
“Trước mắt là không có.” Vệ sĩ nhìn sắc mặt, cẩn thận nói.
Ông cụ Hạ ngã ngồi xuống vị trí trước đó, cầm khăn tay che miệng ho khan mấy lần, thở hổn hển, có vẻ quá tức giận.
Hướng Thu Vân ở bên cạnh nghe thấy rõ ràng thì chau mày lại.
Đây không phải là phong cách làm việc của Hạ Vũ Hào, nếu anh biết chuyện rửa tiền thì dù thật hay giả cũng sẽ đi điều tra mới đúng.
Nhưng từ khi cô ‘Chết’ thì Hạ Vũ Hào không đến công ty, mỗi ngày chỉ biết uống rượu, thậm chí muốn báo thù cho cô mà từ bỏ nhà họ Hạ.
Vậy anh hiện tại từ một cái ‘Có ý khác nữ nhân’ miệng bên trong nghe được chuyện rửa tiền, không đi nghiệm chứng, cũng không tính được dị thường sự tình.
“Cô đúng là kẻ gây họa!” Ông cụ Hạ nhìn cô, nghiến răng nghiến lợi: “Vì cô mà Vũ Hào ngày càng không ra người!”
Hướng Thu Vân thản nhiên nói: “Tôi là kẻ gây họa, nhưng vì anh ấy, tôi có thể trả giá mọi thứ. Ông thì sao?”
Cô và Hạ Vũ Hào, không thể nói ai hại ai. Cô không biết anh có trách cô hay không, nhưng cô không hối hận.
Ông cụ Hạ tức giận nói: “Hiện tại tôi làm những chuyện này không phải vì nó sao?”
“Ông chỉ vì nhà họ Hạ.” Mặc dù không biết vì sao lần này ông ta giúp Hạ Vũ Hào mà không phải là Hạ Nhuận Trạch, nhưng bản chất vẫn là vì nhà họ Hạ, cô biết điều này.
Ông cụ Hạ hừ một tiếng: “Tôi giúp nhà họ Hạ và giúp nó khác nhau ở chỗ nào?”
Hướng Thu Vân cười mỉa, lười tranh luận với ông ta.