“Hạ. . . Tổng, anh chú ý sức khỏe, uống rượu quá nhiều sẽ không. . .”
Hướng Thu Vân còn chưa nói nói xong thì hộ lý vẫn còn sợ hãi cắt ngang: “Hạ tổng đừng nóng giận, chúng tôi đi đây, chúng tôi lập tức đi ngay!”
Cô ta nói xong thì chạy tới đẩy Hướng Thu Vân ra ngoài.
Phó tổng giám đốc Lý nhìn rượu văng khắp nơi thì thở dài, anh ta đi qua đóng cửa, sau đó đi đến trước mặt Hạ Vũ Hào cướp chai rượu trong tay của anh.
“Đưa cho tôi.” Hạ Vũ Hào cau mày nói.
Phó tổng giám đốc Lý nhìn đáy mắt hung ác của anh, cuối cùng vẫn đưa cho anh: “Hạ tổng, tôi cảm thấy có lẽ lời cô Quan là thật, có cần điều tra xem có phải có người muốn lợi dụng công ty để rửa tiền hay không?”
“Không cần.” Hạ Vũ Hào không thèm suy nghĩ nói, anh ngửa đầu uống rượu, toàn bộ trong dạ dày nóng bỏng.
Phó tổng giám đốc Lý vẫn chưa hết hi vọng, nói ra: “Dù sao chúng ta không tìm thấy manh mối, không bằng làm theo lời cô ấy, đi thăm dò một chút. Nói không chừng có thể điều tra ra được.”
Hạ Vũ Hào xì một tiếng, châm chọc nói: “Chẳng qua cô ta nghĩ mình hơi giống Hướng Thu Vân, muốn bò lên trên giường của tôi như những người phụ nữ kia mà thôi. Anh cảm thấy cô ta có thể nói ra thứ có ích sao?”
Phó tổng giám đốc Lý còn muốn nói thêm gì nữa, Hạ Vũ Hào không kiên nhẫn nói: “Tôi muốn ở một mình, anh đi trước đi.”
Anh đều nói như vậy, Phó tổng giám đốc Lý cũng không tốt lại nói cái gì, chỉ có thể thử khuyên anh vài câu, để anh chiếu cố thật tốt thân thể, sau đó liền rời đi.
–
Hướng Thu Vân rời khỏi nhà anh thì đi lên xe Lincoln.
Trước và sau xe Lincoln có hai chiếc xe việt dã, trong xe đầy đàn ông cường tráng, tất cả đều phụ trách bảo vệ cô.
Cô vừa lên xe, xe không dừng lại mà đến bệnh viện.
Trên đường đi, trong đầu Hướng Thu Vân chỉ nghĩ đến Hạ Vũ Hào.
Anh không nghỉ ngơi tốt, cũng không ăn cơm, mỗi ngày chỉ uống rượu, cơ thể chắc chắn không chịu nổi.
Mà dáng vẻ của anh đã gầy đi không ít, quần áo cũng rộng hơn.
Lần trước cô đưa thư cho anh lại không có tác dụng. Cô phải làm thế nào mới làm cho anh chăm sóc bản thân thật tốt dưới tình huống không nói ra thân phận của mình đây?
Hướng Thu Vân nghĩ đến đau đầu, nhưng lúc đến bệnh viện, cô vẫn chưa nghĩ cách giải quyết.
Ông cụ Hạ đang chờ cô ở trong phòng bệnh, ông ta thấy cô đi vào thì vội vàng hỏi: “Cô đã nói hết mọi chuyện với Vũ Hào rồi sao?”
“Tôi chỉ nói chuyện rửa tiền.” Hướng Thu Vân nói.
Ông cụ Hạ sầm mặt xuống: “Không phải tôi nói cô nói hết biết mọi chuyện cho nó sao?”
Đúng là đồ vô dụng!