Từ khi Hạ Vũ Hào tỏ tình với cô, Hướng Thu Vân chưa từng nhìn thấy ánh mắt của anh như vậy. Môi cô run rẩy, đè xuống sự chua xót trong lòng, chật vật thu tay lại.
“Nói đi.” Hạ Vũ Hào thu tầm mắt lại, không nhìn cô, chỉ lạnh lùng nói.
Hướng Thu Vân biết anh lạnh lùng với cô bởi vì không biết cô là Hướng Thu Vân. Nhưng anh đối xử với cô như thế thì trong lòng vẫn đầy chua xót.
“Tôi vô tình nghe được tin tức từ một người bạn, nói có người muốn lợi dùng tập đoàn Hạ Thị để rửa tiền. Cho nên tôi mới tới đây tìm anh.”
Anh quá thông minh, cô không dám nói nhiều ở trước mặt anh, sợ bị anh phát hiện ra điều khác thường.
Phó tổng giám đốc Lý khốn khổ vì chuyện này mấy ngày nay, anh ta nghe xong thì không nhịn được hỏi: “Cô. . .”
Anh ta vừa nói một chữ thì Hạ Vũ Hào đã cắt ngang: “Tôi tốn nhiều người và tiền của như vậy vẫn không điều tra được, cô lại vô tình nghe được tin tức từ một người bạn sao?”
Anh ngửa đầu nhìn Hướng Thu Vân ăn mặt kín mít, ánh mắt dừng lại trên người cô.
Ánh mắt lạnh băng của anh làm cho lòng cô thêm nặng nề, ánh mắt lóe lên: “Chỉ là trùng hợp thôi.”
“À.” Hạ Vũ Hào cười lạnh một tiếng.
Trùng hợp?
Hay là cô có ý gì khác?
Hướng Thu Vân lộp bộp trong lòng một chút, cố cong môi, sau đó mới nhớ mình đeo khẩu trang nên anh sẽ không nhìn thấy.
Cô mấp máy môi, nhỏ giọng nói ra: “Nếu anh không tin thì có thể cho người điều tra một chút.”
Với năng lực của anh, chỉ cần điều tra thì sẽ biết chuyện gì xảy ra.
Hạ Vũ Hào không trả lời cô mà nói với phó tổng giám đốc Lý: “Tiễn khách.”
“Chờ một chút.” Phó tổng giám đốc Lý cảm thấy Hướng Thu Vân đến quá trùng hợp, nhưng không muốn từ bỏ cơ hội có thể biết được sự thật: “Cô Quan, tôi có tiện hỏi người bạn của cô tên là gì không?”
“Xin lỗi, không tiện, anh ta không muốn bị liên luỵ.” Hướng Thu Vân nói.
Hạ Vũ Hào cười lạnh một tiếng rồi đứng lên, bước chân lảo đảo đến trước mặt cô. Anh lạnh lùng nhìn cô: “Không tiện hay là vốn không có người này?”
Người phụ nữ Quan Tương không chỉ xuất hiện một lần mà còn cố bắt chước động tác và dáng vẻ của Hướng Thu Vân, thậm chí giọng nói cũng giống.
Anh nghi ngờ mục đích cô đến đây!
Con ngươi Hướng Thu Vân co lại, vô thức cụp mắt xuống tránh né ánh mắt của anh. Anh luôn nhìn ra suy nghĩ của cô, cô lo lắng lần này anh sẽ nhìn ra được nên không dám nói dối tiếp.
“Anh muốn không tin thì tôi không còn gì để nói. Hẹn gặp lại.”
Cô nhìn về phía hộ lý, ra hiệu hộ lý đưa cô đi.
Cô đã nói những gì cần nói. Với tính cách của Hạ Vũ Hào, cho dù anh có tin hay không cũng sẽ đi điều tra, mục đích của cô đã đạt được.
Hộ lý đi tới đẩy cô đi ra ngoài.
Hạ Vũ Hào không nhìn bọn họ, anh mở một chai rượu ra, sau đó ngồi dưới đất bắt đầu uống rượu.
Hướng Thu Vân thấy vậy thì do dự một chút, không nhịn được nói hộ lý dừng lại: “Cô Hướng đã không còn, nhưng nếu cô ấy ở đây, tôi cảm thấy cô sẽ không muốn nhìn thấy dáng vẻ này cua anh. Uống rượu tổn hại đến sức khỏe, anh. . .”
“Cút!” Hạ Vũ Hào bỗng nhiên ngẩng đầu, con ngươi đỏ ngàu khóa chặt cổ họng của cô, giống như thú hoang sắp đánh nhau.
Hướng Thu Vân cố gắng tiếp cận anh, cô không phải là người đầu tiên!
Nửa tháng này đến, không biết có bao nhiêu người phụ nữ buồn nôn ngu ngốc tự cho mình thông minh!
Anh không che giấu sự chán ghét, đáy lòng Hướng Thu Vân đắng chát, cô mấp máy môi: “Anh nghỉ ngơi cho tốt, chú ý. . .”
“Tôi nói cút, cô không nghe thấy sao? !” Hạ Vũ Hào không có tâm trạng dây dưa với người phụ nữ có ý đồ riêng này, anh quát một tiếng, sau đó ném chai rượu trong tay đi.
Chai rượu chưa hết rơi xuống đất vỡ nát, có chút rượu văng lên người Hướng Thu Vân.
Nếu động tác của hộ lý chậm một chút thì chai rượu sẽ trúng đầu Hướng Thu Vân.
Hướng Thu Vân nhìn khuôn mặt gầy gò của Hạ Vũ Hào thì trái tim như có hàng nghìn kim châm đâm vào, đau đến mức không thể thở nổi.
Cô. . . Có lỗi với anh.