Tàn Độc Lương Duyên

Chương 881




Đọc truyện hay


Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!


Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!


Mẹ Giang nghĩ ba Hạ mua dây chuyền cho bà ta, ba Giang sẽ có phản ứng, nhưng ông ta vẫn cười nói với khách hàng, không nhìn thèm qua bên này.
Bà ta không vui hừ một tiếng nói: “Chờ một chút!”
Nhân viên cẩn thận cầm dây chuyền, hoang mang nhìn bà ta.
“Không cần gói lại!” Mẹ Giang chỉ vào Ba Hạ nói ra: “Ông đeo lên cho tôi!”
Ba Hạ còn cầu không được, cũng không nghĩ nhiều, vô cùng vui vẻ lên tiếng, ông ta tháo nhãn mác rồi đeo lên cho bà ta.
“Cảm ơn anh yêu.” Mẹ Giang muốn chọc tức ba Giang nên cố ý gọi ngọt ngào một tiếng, sau đó hôn lên mặt ba Hạ một cái, phát ra tiếng rõ ràng.
Ba Giang nghe thấy thì nhìn về bên này một chút, sau đó thu lại tầm mắt.
Mẹ Giang tức giận đẩy ba Hạ ra nói: “Ông mau trả tiền rồi rời đi! Tôi nhìn một số người mà thấy chướng mắt!”
“Được được được, ngoan , chờ tôi một chút, trả tiền ngay đây.” Ba Hạ ôm eo mẹ Giang muốn hôn bà ta thì bị đẩy ra.
Ông ta cũng không tức giận, vui tươi hớn hở rút ra một tấm thẻ đen ném cho nhân viên.
Nhân viên nhận hai tay thử một lần, vẻ mặt khác thường, sao thẻ bị khóa rồi? Chuyện gì xảy ra, người nhà họ Hạ tổng không đến mức không trả nổi ba tỷ.
Nhưng cô ta thử mấy lần vẫn không quẹt được.
Cô ta đang muốn nhắc nhở ba Hạ thì mẹ Giang không kiên nhẫn: “Tôi nói người bán hàng này làm việc thế nào vậy? Chỉ quẹt thẻ mà mãi không xong, hiệu suất làm việc của cô như vậy mà vẫn được giữ lại bởi vì bò lên giường ông chủ sao?”
Nhân viên là sinh viên đến đây làm thêm, lúc này vừa tức vừa tủi thân nhưng không tiện nói gì, ai bảo người ta là khách hàng chứ?
Cô ta cứng đờ cười cười, khéo léo nói: “Ông Hạ, hay là ông đổi thẻ khác được không.”
Những người có tiền đều coi trọng mặt mũi, cô ta lo lắng nói thẻ bị khóa làm cho ba Hạ không vui.
Nhưng ba Hạ chưa từng gặp qua tình huống này, cũng không nghĩ đến chuyện đó, chỉ không vui nói: “Vì sao lại đổi? Dùng tấm thẻ này đi.”
“. . . Ông Hạ, thẻ này của ông bị khóa.” Ông ta đã hỏi như vậy, nhân viên chỉ có thể thành thật trả lời.
Lúc này ba Hạ sửng sốt.
Bị khóa?
Làm sao có thể?
Mẹ Giang không vui: “Cô biết ông ta là ai không? Sao thẻ của ông ta bị khóa được? Có phải loại người kẻ thứ ba bò trên giường như cô không biết làm mới nghĩ thẻ bị khóa!”
“Bà Giang, tấm thẻ này thật sự bị khóa. Hơn nữa mong bà tôn trọng một chút, không nên ngậm máu phun người.” Nhân viên nghe bà ta nói thì mặt đỏ tới mang tai, tức giận không thôi, sắp khóc đến nơi.
Cùng lắm là cô ta không làm công việc này, vì sao người này sỉ nhục cô ta chứ?