Dường như Triệu Phương Loan nhìn thấy sự khác thường của cô, nhưng lại làm như không nhìn thấy mà chỉ nói tiếp: "Ban đầu bác muốn tổ chức ở nhà họ Hạ, nhưng ông cụ hơi để ý chuyện cháu từng ngồi tù, nói rằng muốn làm thì cứ làm, chỉ là không được tổ chức ở nhà họ Hạ." “Vậy thì không cần tổ chức đâu ạ, cháu xin ghi nhận lòng tốt của bác gái.” Hướng Thu Vân kh người, nhặt chiếc đũa dưới đất lên rồi để lên trên bàn, tốc độ nói nhanh toát lên vẻ gấp gáp.
Có người giúp việc đi lên phía trên, để lại cho cô một đôi đũa sạch rồi lấy đôi đũa bẩn đi.
Triệu Phương Loan thở dài, không biết đang nói về chuyện này hay là về chuyện khác: "Bác có lòng mà không đủ sức.
"Bác gái đừng tự trách, bác đã làm rất nhiều việc cho cháu rồi." Nét mặt của Hướng Thu Vân đã hồi phục lại như bình thường, nhưng sắc mặt vẫn hơi tái nhợt: "Bữa tiệc sinh nhật chỉ là hình thức thôi, cháu không để ý đâu." "Bây giờ không phải là cháu có để ý hay không, mà là người khác có để ý hay không.
Đây là sinh nhật năm đầu tiên cháu ra tù, không biết có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chăm chăm.
Nếu như thật sự lần này chỉ tổ chức qua loa, vậy trong mắt bọn họ cháu thật sự trở thành đứa con bị vứt bỏ.
Hướng Thu Vân gắp đồ ăn, mùi vị như nhai sáp nến: "Cho dù người khác nhìn như thế nào thì thực tế cháu chính là đứa con bị vứt bỏ." "Bác đã giao cho người dưới chuẩn bị bữa tiệc sinh nhật và cũng đã phát thiệp mời rồi, ngày mai cháu đi ra ngoài với bác là được." Triệu Phương Loan không hỏi ý kiến của cô nữa mà giải quyết dứt khoát.
Đã phát thiệp mời rồi nên Hướng Thu Vân không thể nào từ chối được nữa, cô cúi đầu, im lặng ăn cơm.
Sau khi ăn xong, Giang Hân Yên đến và ngồi nói chuyện thường ngày cùng với Triệu Phương Loan trong phòng khách.
Nói được một lúc, cô ta mỉm cười và nói với Hướng Thu Vân: "Nói nhiều quá cũng thấy hơi khát nước, cô có thể bưng đĩa trái cây trên bàn đến đây giúp tôi được không?" Hướng Thu Vân không nhúc nhích.
Hạ Vũ Hào không ở đây, cô cũng không sợ việc mình không tôn trọng dẫn đến chọc tức Giang Hân Yên mà phải làm bộ cho cô ta xem.
Thấy vậy, dường như Giang Hân Yên nhớ ra gì đó: "Tôi nói rõ một chút, chân của tôi không tiện nên mới nhờ cô giúp.
Tôi không có ý coi cô là người giúp việc để sai bảo đâu."
Cô ta nói với vẻ nghiêm túc: "Có lẽ cô làm việc ở club Mộng Hương trong thời gian dài, nghe thấy những lời như nhờ cô giúp lấy đồ sẽ cảm thấy là đang sai khiến cô.
Nếu như những lời nói của tôi đã xúc phạm đến cô thì mong cô tha thứ."
Cô ta nhai lại ba chữ "club Mộng Xuân", làm như vô tình mà liếc mắt về phía Triệu Phương Loan.
Triệu Phương Loan cần một miếng hoa quả nhỏ đã được cắt sẵn, khoé môi hơi cong lên.
"Cô Giang không nhảy múa được nhưng có thể đi làm biên kịch đấy.
Nếu như cô viết kịch bản cung đấu hay là trạch đấu, tôi thật sự cảm thấy cô có thể trở thành thần sách đó.
Hướng Thu Vân thản nhiên nói.
"Cảm ơn lời đề nghị của có, nhưng có ở trong tù hai năm tôi đã học được những thứ về mặt tài chính.
Bây giờ tôi là thành viên trong bộ phận tài chính của tập đoàn Giang Nam, mỗi ngày đều rất bận nên không làm biên kịch được rồi."
Giang Hân Yên nở nụ cười nhẹ nhàng.
Mỗi một câu nói của cô ta giống như con dao nhúng độc, đâm mạnh vào trái tim của Hưởng Thu Vân.
Hướng Thu Vân mím chặt môi, không nói gì.
"Nếu như cô không muốn làm trong club Mộng Xuân nữa, thật ra cũng có thể giống như tôi, học một chút về tài chính hoặc là những kiến thức khác, sau đó đổi sang một công việc mới."
Giang Hân Yên nhíu mày, lo lắng nói: "Nhưng có điều hơi phiền phức là cô từng ngồi tù, có lẽ những trường đại học khác sẽ không nhận.
Nhưng cô cũng không cần lo lắng về chuyện này, nếu như cô xác định được trường học nào thì tôi có thể nhờ anh Vũ Hào giúp cô liên hệ." "Cô nói nhiều như vậy có khát không?" Hướng Thu Vân đứng lên, bưng hoa quả đến trước mặt Giang Hân Yên.
Giang Hân Yên cầm lấy một miếng hoa quả, liếc mắt: "Cuối cùng vẫn làm phiền đến cô, xin lỗi cô nhé." "Không cần khách sáo, tôi can tâm tình nguyện làm người tốt, làm việc tốt." Hướng Thu Vân đưa đĩa đến trước mặt Triệu Phương Loan, nhưng vẫn nói chuyện với Giang Hân Yên: “Nhưng không phải ai cũng lương thiện giống như tôi, cô đi đứng bất tiện mà còn thích nói chuyện như vậy, tôi khuyên cô nên mang theo bình nước bên cạnh mình."
Giang Hân Yên cắn môi, sau khi suy nghĩ nghiêm túc rồi nói: "Có lẽ khoảng nửa năm nữa chân của tôi mới có thể đứng lên được.
Ngược lại là cô, nếu như có điều kiện thì đi xem thử đi, nếu như nghiêm trọng rồi thật sự trở thành người què thì không hay đâu."
Hướng Thu Vân nằm chặt đĩa trái cây trong tay, sau đó chợt buông ra.
Cả đĩa trái cây rơi xuống quần áo của Giang Hân Yên, sau đó lặn xuống dưới đất.
Choang.
Chiếc đĩa vang lên tiếng vỡ, mảnh vỡ màu trắng hoà lẫn với đủ màu sắc của boa quả nhưng lại có một cảm giác đẹp đã khó tả.
“Thật là ngại quá, tôi trượt tay” Hướng Thu Vân kh lưng, nhưng giọng nói không hề thành ý chút nào: “Tôi xin lỗi”
Triệu Phương Loan cười “phì” một tiếng, nếp nhăn nơi khoé mắt khẽ nheo lại, rất tao nhã nhưng lại nhuốm vẻ quyến rũ của người phụ nữ trưởng thành.
ТrцуeлАРР.cоm trang web cập nhật nhanh nh*ất
Bà vẫy tay với người giúp việc, nói: “Dì Trương, dì đi cắt hoa quả đến đây.
Đúng rồi, cắt thêm mấy đĩa nữa nhé.
Trời nóng nực, để cho bọn trẻ hạ hoả
Dì Trương đồng ý rồi rời đi.
Giang Hân Yên trợn tròn mắt nhìn vẻ nhếch nhác trên bộ quần áo của mình, khoé mắt loé lên vẻ u ám, lập tức ngẩng đầu nói với vẻ khó hiểu “Tại sao đang yên đang lành lại trượt tay?
Cô ta cắn môi, vẻ mặt hơi buồn bã: “Chẳng lẽ cô vẫn còn hận việc anh Vũ Hào lựa chọn tôi hay sao?" “Cô Giang nghĩ nhiều rồi, lần trước cô trượt tay bởi bị bỏng nước nóng, lần này tôi bị trượt tay bởi hoa quả lạnh.
Cô thật may mắn vì tôi không cầm ẩm nước nóng đấy, nếu không tôi có thể trượt tay khiến cô bị hủy dung nhan rồi." Hướng Thu Vân cố gắng gượng, đôi mắt được bao phủ bởi sự hận thù.
Nghe thấy vậy đôi mắt hạnh của Giang Hân Yên ứa nước mắt, không thể tin được: "Hướng Thu Vân, cô thật sự cố tình sao?” “Tôi nói thay Thu Vân một câu.” Triệu Phương Loan cần lấy khăn giấy lau khoé miệng, nói: “Con bé vừa mới từ bệnh viện về, sức khoẻ vẫn chưa hồi phục, tay chân thường xuyên không có sức nên có lẽ vừa rồi mới xuất hiện tình huống như vậy!”
Bà quay đầu nhìn Hướng Thu Vân: “Thu Vân, có đúng không cháu?”
Hướng Thu Vân nắm tay lại rồi buông ta, sau đó nắm lại.
Cô khẽ “vâng” một tiếng: “Cơ thể cháu không được khỏe nên quay về phòng nghỉ ngơi trước đây ạ.” “Cháu đi đi, Hân Yên là một cô gái vừa lương thiện vừa hiểu chuyện nên sẽ không trách cháu đâu.” Triệu Phương Loan nói.
Giang Hân Yên gật đầu, vẻ mặt lo lắng: “Cơ thể cô không được khoẻ thì nghỉ ngơi đi, tôi không vì chuyện nhỏ nhặt này mà tức giận giống như anh Hướng Quân đầu.
Hướng Thu Vân nhíu mày, không thèm để ý đến cô ta mà đi thẳng lên trên tầng “Cô ấy cũng thật đáng thương.” Giang Hân Yên thở dài: “Nhưng người có điểm đáng thương cũng có điểm đáng hận, bác gái ở bên cạnh cô ấy không sợ.
Nói đến đây cô ta dừng lại, hạ hai tay xuống: "Không phải cháu có suy đoán ác ý với Hướng Thu Vân nhưng dù sao trước kia cô ấy có ý giết người nhưng không thành.
Cháu cũng chỉ lo lắng cho bác gái nên mới...!“Tôi nhìn con bé lớn lên, tôi biết rất rõ con bé là người thế nào.” Triệu Phương Loan cười nhẹ nhàng và nói: “Hân Yên, tôi nói thẳng cho cô biết.
Cho dù cuối cùng cô và Vũ Hào như thế nào thì đối với tôi Thu Vân vẫn là hậu bối được người ta yêu thích.
Lúc này dì Trương bưng đĩa hoa quả lên, đặt lên trên bàn.
“Bác gái.” Giang Hân Yên im lặng một lúc, sau đó nói với vẻ mặt đau khổ: “Cho dù cháu có làm gì đi nữa thì dường như bác vẫn không hài lòng, là vì chuyện mẹ cháu và bác trai sao?”.