Tàn Độc Lương Duyên

Chương 859




Hướng Thu Vân do dự một chút vẫn lắc đầu một cái.
Nếu bọn họ xảy ra chuyện, cô cũng sẽ như vậy, nhưng cô không thể để bọn họ biết sự thật. . .

Phòng bệnh.
Hạ Vũ Hào chỉ nhìn cuộc sống đau khổ của Giang Hân Yên trong tù mấy lần rồi ném máy tính bảng qua bên, sau đó ôm hũ tro cốt của Hướng Thu Vân vào lòng.
Nỗi nhớ như cỏ dại mọc tràn làn, nếu không nhổ hết thì chỉ có thể để nó sinh sôi.
Lâm Quỳnh Chi bắt đầu chuẩn bị tang lễ cho Hướng Thu Vân, Hướng Quân ở đây với Hạ Vũ Hào.
“Trước kia ông đây còn cảm thấy cậu nói thích Thu Vân chỉ là nói dối, cậu phải chịu oan uổng rồi.” Hướng Quân chưa từng nghĩ nhà họ Hướng chết đi chỉ còn lại một mình anh ta, còn có ba là người thực vật, cảm giác cô đơn, ngột ngạt làm cho anh ta muốn sụp đổ.
Anh ta đẩy chai rượu đến trước mặt Hạ Vũ Hào, sau đó cầm chai rượu khác rót vào miệng,
Rượu đế vừa cay vừa mạnh, bình thường cảm thấy sảng khoái, hiện tại chỉ còn lại đau khổ.
Hạ Vũ Hào cẩn thận đặt hũ tro cốt qua một bên, im lặng cầm chai rượu lên cùng uống với Hướng Quân .
Cuống họng, dạ dày và ruột non nóng bỏng, khó chịu, nhưng anh không muốn dừng lại. Có lẽ uống say sẽ dễ chịu hơn một chút.
“Cậu nói có phải ông đây làm nhiều chuyện sai lầm cho nên mới gặp quả báo đúng không?” Hướng Quân lau khóe mắt: “Nếu ông đây chết rồi, cũng không còn khó chịu nữa!”
Anh ta cầm chai rượu lên uống ừng ực.
Hạ Vũ Hào không trả lời mà ngửa đầu uống hết nửa chai rượu vào trong bụng.
Cho tới bây giờ anh ta biết mình không phải là người tốt, cho dù anh ta chết đi biến thành hồn ma thì cũng chuẩn bị xuống Địa ngục. Nhưng vì sao người liên tục xảy chuyện lại là Hướng Thu Vân?
Đây là quả báo của anh ta sao?
“Một người bị Giang Hân Yên hại chết, một người bị đụng xe thành người thực vật, một người bị người ta dụ dỗ tự tử. . . Sao người kia không hại ông đây chứ?”
“Cả đời mẹ tôi sợ đắc tội người này người kia, cẩn thận một đời, cuối cùng tự tử! Ba tôi xem như chịu trừng phạt đúng tội, vậy Thu Vân thì sao? Con bé làm gì sai?”
Hướng Quân uống một ngụm, cũng không biết kích động hay là đau khổ, nước mắt chảy xuống.
Hạ Vũ Hào vẫn không lên tiếng, ánh mắt vô hồn uống rượu.
Đúng vậy, Hướng Thu Vân làm gì sai? Có lẽ sai lầm nhất là yêu anh, cho nên mới liên tục xảy ra chuyện. . .
Có phải là. . . Anh không đáp lại cô, không giữ cô ở bên cạnh thì sẽ không xảy ra những chuyện này?
Tiếng chuông điện thoại không ngừng vang lên, nhưng hai người không quan tâm, chỉ ngồi uống rượu.