Bà ta còn chưa nói xong, Lục Ngôn Sâm mở cửa đi ra, không hề nể mặt bà ta: “Bắt cóc trái phép, chèn ép người mới, ngủ với nhiều người, bao nuôi, vượt quá giới hạn. . . Bà Diêu, không cần tôi nói thêm chứ?”
Từ trước đến nay Diêu Thục Phân là người ngang ngược, nếu anh ta không đi ra, bà ta mở cửa đi vào thấy Hướng Thu Vân thì mọi chuyện hỏng bét.
Diêu Thục Phân thấy anh đi ra thì giọng điệu giảm xuống: “Cậu là bác sĩ, chăm sóc người bị thương vốn là trách nhiệm của cậu, huống hồ tôi cũng không nợ tiền cậu, cậu lại luôn từ chối tôi, không tốt lắm đâu nhỉ?”
“Không có gì là không tốt, chỉ là tôi có muốn điều trị hay không, mời bà Diêu về cho.” Lục Ngôn Sâm ghét nhất là loại người nghĩ tiền có thể giải quyết mọi chuyện như Diêu Thục Phân.
Tự cho mình là đúng, ngang ngược hống hách, giàu có nhưng không có đức, từ nào cũng thích hợp miêu tả bà ta!
Sau khi Diêu Thục Phân ly hôn với ông cụ Hạ thì chưa từng gặp ai dám chống đối bà ta, nhưng bây giờ Vũ Hào và bác sĩ này còn có viện trưởng Ứng liên tục chống lại bà ta.
Sắc mặt bà ta lạnh xuống: “Bác sĩ Lục, cậu đừng không biết tốt xấu!”
“Bà Diêu nói chuyện với tôi như vậy vì cảm thấy ông chủ của bà lợi hại hơn nhà họ Lục sao?” Lục Ngôn Sâm nói ra: “Tôi từng điều trị cho người giàu quan lớn không ít, nếu nà Diêu tiếp tục gây sự cũng đừng trách tôi không khách sáo.”
Anh ta không phải nói đùa.
Ngoại trừ Diêu Thục Phân gả cho ông cụ Hạ, lúc tuổi còn trẻ dính vào những tên nhà giàu thì bản thân bà ta chỉ là người bình thường, không có chỗ dựa. Mà bà ta nhận biết những người kia cũng chưa chắn thân thiết.
“Người tuổi trẻ bây giờ đúng là không biết tốt xấu, sẽ có lúc cậu phải hối hận!” Diêu Thục Phân nham hiểm trừng mắt liếc anh ta một cái, nhanh chân rời đi.
Mẹ Lục nhìn bóng lưng của bà ta, cau mày nói: “Cho dù con không chữa bệnh thì cũng không nên đắc tội với bà ta như thế.”
Fan của Diêu Thục Phân rất đông, sức ảnh hưởng rất lớn, nếu bà ta nói những lời bất lợi về bệnh viện thì bọn họ không có lợi gì.
***