Tàn Độc Lương Duyên

Chương 848




Nhưng mẹ Giang đẩy ra: “Đừng đỡ mẹ!”
Bà ta trừng mắt nhìn Hạ Vũ Hào, vừa uất ức vừa tức giận: “Ba cậu sắp đến đây, tôi muốn ông ta nhìn thấy cậu bắt nạt tôi thế nào, bắt nạt con của chúng tôi ra sao!”
Bên cạnh có vợ chính thức Triệu Phương Loan nhưng bà ta vẫn phách lối như vậy, từ lời nói đến hành động không hề giống như con nhà quý tộc được dạy dỗ.
Con cháu nhà họ Lâm muốn rời đi, ông nội cưới một cô gái hai mươi tuổi làm cho bọn họ không ngóc đầu lên được.
Kết quả chị họ Hân Yên vu oan còn giết người, cô bọn họ lại làm chuyện không biết xấu hổ, hiện tại bọn họ không dám ra khỏi cửa, sợ người ta chê cười.
Giang Minh Thắng cũng không biết nên khóc hay nên cười, chỉ cảm thấy trái tim đầy vết thương, lúc này anh ta rất mệt mỏi lại lạnh lẽo.
“Tôi đi trước.”
Người mẹ như vậy không còn cách nào giữ lại, giống như em gái anh ta. Anh ta đứng lên, không để ý đến mẹ Giang níu kéo lại mà nhanh chân đi ra ngoài.
Con cháu nhà họ Lâm cũng muốn rời đi, nhưng lại sợ về nhà bị ông cụ Lâm trách cứ không nhớ đến tình cảm gia đình, cuối cùng vẫn ở lại.
“Còn không mau đuổi theo anh họ mấy người đi? Mấy người ở đây thì có thể làm gì chứ?” Mẹ Giang hối hận khi sinh đứa con trai như Giang Minh Thắng.
Anh ta không giúp được em gái, hiện tại không quan tâm người mẹ này, lúc nào cũng chỉ biết bênh người ngoài!
“Con đi con đi!”
“Con cũng đi! ! !”
Hai đứa cháu nhà họ Lâm phản ứng nhanh, một trước một sau chạy ra ngoài, mấy người kia chỉ cảm thấy vô cùng hâm mộ.
“Bà tự đi ra hay là chờ tôi cho người ném bà ra ngoài?” Hạ Vũ Hào nhìn chằm chằm mẹ Giang.
Không biết ba anh không có não hay là mắt mù lại coi trọng người phụ nữ như thế!
Mẹ Giang vừa vỡ bụng vừa chống đất: “Cậu nên khách sáo với tôi một chút, ba cậu sắp đến rồi!”
Triệu Phương Loan đã quen việc bà ta không cần mặt mũi, bà gọi điện thoại cho bảo vệ bệnh viện: “Có người gây sự ở phòng bệnh của con trai tôi, làm phiền đến đây ném bà ta ra ngoài.”
Con trai của bà cần nghỉ ngơi, không rảnh dây dưa với loại người phụ nữ này.
Lúc bà vừa cúp máy thì ba Hạ đẩy cửa ra, thở hồng hộc chạy vào.
Ông ta đi vào nhìn thấy mẹ Giang rồi dưới đất thì vội vàng ngồi xổm xuống đỡ bà ta, đau lòng nói: “Sao lại thế này, sao bà lại ngồi mặt đất? Vì sao vừa rồi bà cúp máy, tôi gọi lại cũng không được?”
Hù chết ông ta, còn tưởng rằng bà ta xảy ra chuyện gì.