Nội dung từ chương 831 có chút sai sót, nên bọn mình đã điều chỉnh lại. Cảm ơn bạn đọc đã nhắn cho chúng mình.
Xin lỗi bạn đọc về sự bất tiện này. Mong rằng các bạn sẽ tiếp tục đọc truyện tại nhayho.com để ủng hộ nhóm dịch nhé!
—
Nhưng anh nghĩ sau khi hỏa táng Hướng Thu Vân thì sau này cô chỉ còn là một lọ tro cốt trên thế gian này, anh cảm thấy có hàng nghìn dao đâm vào người, đau đớn và khó nhịn.
Hướng Quân cũng đau lòng cho em gái Hướng Thu Vân hai mươi năm, không thể chấp nhận chuyện cô đã chết, nhưng: “Hạ Vũ Hào, em gái tôi thích cậu như vậy, chắc chắn không muốn cậu nhìn thấy dáng vẻ này của mình. Mà nhiệt độ trong phòng bệnh quá
cao, không có. . .”
Anh ta nói đến đây thì nghẹn ngào nói không ra lời, trong cổ họng giống như có vô số xương cá mắc lại, vừa đau đớn vừa khó chịu. “. . . Hỏa táng đi.” Chỉ có một câu mà thôi, Hạ Vũ Hào lại dùng hết tất cả sức lực.
Anh nhìn dáng vẻ này của cô thì không chịu được.
Anh không thể nào tưởng tượng lúc cô chết đã đau khổ thế nào. Hướng Quân im lặng một lúc, cắn răng nói ra: “Được!”
“Trước khi đưa cô ấy đến chỗ hỏa táng, có thể để tôi ở riêng với cô ấy một lúc được không?” Hạ Vũ Hào nhìn Hướng Quân, nhưng ánh mắt trống rỗng vô thần, dường như không nhìn thấy gì.
Triệu Phương Loan cầm khăn giấy lau mặt, mắt đỏ lên đi ra ngoài trước.
Hướng Quân liếc nhìn thi thể cháy đen trên giường bệnh, tay lớn lau mặt một cái rồi kéo Lâm Quỳnh
Chi đi ra ngoài.
Nhưng bọn họ còn chưa đi tới cửa thì chợt nghe sau lưng có tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Anh ta quay lại thì thấy Hạ Vũ Hào ngã xuống đất hôn mê.
–
Đầu mùa xuân, thời tiết có chút lạnh, có rất nhiều nữ sinh mặc váy dài.
Buổi sáng Hạ Vũ Hào vừa ra khỏi cửa, không bất ngờ lại nhìn thấy Hướng Thu Vân.
Cô mặc váy dài màu hồng nhạt đứng đưa lưng về phía anh, cô vừa giậm chân vừa xoa tay, miệng còn nhỏ giọng lẩm bẩm.
“CMN, lạnh chết rồi, bình thường bọn họ mặc thế này không lạnh sao? Sao Hạ Vũ Hào vẫn chưa ra, lạnh muốn. . .”
Cô xoay người lại đối mặt với anh, giọng phàn nàn dừng lại, lông mày nhíu lại cũng giãn ra, tươi cười nói:
“Hạ Vũ Hào!”
Hạ Vũ Hào nhìn chóp mũi lạnh đến đỏ ửng của cô thì nhàn nhạt ừ một tiếng, anh đi đến trước xe mở cửa ngồi xuống.
Một giây sau, cửa xe bên kia mở ra, Hướng Thu Vân vội vàng đi vào: “Xe nhà em lại hư rồi, đi ké xe anh đến trường học, anh không ngại chứ?”
Hạ Vũ Hào nghiêng đầu nhìn cô một cái, không để ý đến cô, chỉ nói với tài xế: “Chú Vương, mở nhiệt độ cao một chút.”
Chú Vương lên tiếng, khởi động xe, mở máy sưởi lên.
“Hạ Vũ Hào, anh mặc cũng nhiều đồ, mở nhiệt độ cao thì không nóng sao? Anh xem nữ sinh cũng bắt đầu mặc váy ngắn
lộ đùi!”
Làn gió ấm áp thổi vào người Hướng Thu Vân, cô xoa tay, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.