Nội dung từ chương 831 có chút sai sót, nên bọn mình đã điều chỉnh lại. Cảm ơn bạn đọc đã nhắn cho chúng mình.
Xin lỗi bạn đọc về sự bất tiện này. Mong rằng các bạn sẽ tiếp tục đọc truyện tại nhayho.com để ủng hộ nhóm dịch nhé!
—
“Chúng ta còn có đường lui sao?” Bọn họ đang leo lên lưng cọp, chỉ có thể đi tiếp, không thể lùi lại.
Thôi Quân muốn nói lại thôi. “Ông muốn nói thì nói đi, chúng tôi quen biết nhiều năm như vậy, ông không cần giấu giếm.” Diêu Thục Phân kéo tay ông ta vỗ mấy cái.
Thôi Quân mới lên tiếng: “Bà nói muốn tốt cho Vũ Hào, nhưng bà muốn làm như vậy, nếu như điều tra ra thì sẽ đẩy Vũ Hào vào chỗ chết.”
Lời này làm cho Diêu Thục Phân có chút không vui, buông tay ông ta ra: “Có người kia ở đó thì sẽ không điều tra được. Mà tôi không làm như vậy, ai giúp chuyện tập đoàn Hạ Thị có liên quan đến thí nghiệm trên người?”
“. . . Tất cả nghe theo bà.” Thôi Quân muốn nói, bọn họ là người vạch trần chuyện thí nghiệm trên người, nhưng thấy bà ta không vui nên không tiếp tục nói nữa. “Vậy thì được.” Diêu Thục Phân cười vỗ tay ông ta.
“Huống chi lúc đầu chúng ta chọn tập đoàn Giang Thị và tập đoàn Hướng Thị, nhưng tập đoàn Giang Thị sắp sụp đồ, tập đoàn Hướng Thị tạm thời dựa vào nhà họ Phong, không thích hợp đụng vào. Chỉ có thể nói đây là ý trời.”
–
Trúc Hiền Trang.
Hai người không ở đây một thời gian dài, nhưng trên giá vẫn treo áo khoác của Hướng Thu Vân, túi sưởi ấm đặt trên bàn trà cạnh ghế sô pha, trong phòng tắm đặt mỹ phẩm dưỡng da của phụ nữ. . .
Khắp nơi đều có dấu vết của Hướng Thu Vân, giống như cô rời đi chỉ là một cơn ác mộng.
Hạ Vũ Hào cố gắng coi nhẹ những đồ vật kia, muốn quên đi sự thật cô đã rời đi.
Anh đi tới tủ quần áo nhìn thấy một hàng quần áo của phụ nữ, còn có quần áo của bé trai và bé gái, nỗi đau khổ lập tức lan khắp trái tim anh.
Cô đã chết rồi. . .
Con của bọn họ cũng chết. . .
Sắc mặt Hạ Vũ Hào trắng bệch vịn tường đứng vững, đột nhiên không muốn đến bệnh viện.
Nếu anh không nhìn thấy thi thể Hướng Thu Vân thì còn có thể lừa mình dối người, nói với mình rằng cô không hề rời đi.
Nhưng hiện tại anh không đi gặp cô thì sau này cũng chỉ có thể gặp cô ở trong mơ. . .
Hạ Vũ Hào run rẩy hít sâu đi đến tủ quần áo, ngón tay run rẩy cầm bộ lễ phục Hướng Thu Vân đã chọn cho anh vào hai năm trước. “Hạ Vũ Hào, anh mặc đồ tây đen và áo sơ mi trắng rất đẹp, em chưa từng nhìn thấy anh mặc qua màu sắc khác. Ừm, bộ này phải không, màu xanh bảo thạch, không biết anh mặc màu này vào sẽ thế nào.”
Cô yêu anh, anh lại làm hại cô mất đi sự ngây thơ, chịu nhiều đau khổ như vậy, hiện tại còn hại cô và đứa bé mất mạng!
Hạ Vũ Hào ôm quần áo dựa vào tường, hai mắt trống rỗng, sự đè nén đến không thở nổi.
Nhưng Hướng Thu Vân còn nằm ở bệnh viện, lẻ loi một mình. . .