Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Người đi vào là người đàn ông hơn năm mươi tuổi, mặc quân trang, sống lưng thẳng tắp, nhìn có vẻ dễ gần, làm cho người ta cảm thấy thân thiết.
“Cút!” Hạ Vũ Hào không thèm quay đầu, lạnh giọng nói.
Tư lệnh Chu cười vài tiếng: “Sao đồng chí Hạ lại tức giận như vậy? Có phải người đưa cậu đến đây đã làm gì đó chọc giận cậu đúng không?”
Ông ta vừa nói chuyện vừa đi tới trước mặt Hạ Vũ Hào vỗ vai anh.
Nhưng lúc ông ta vỗ vai Hạ Vũ Hào thì anh kéo lấy cổ tay ông ta rồi ném qua vai rơi xuống mặt đất. Tư lệnh Chu không hề phòng bị, lần này bị ném xuống đất. Hạ Vũ Hào không bỏ qua, ngồi xổm xuống tàn nhẫn bóp cổ ông ta.
Hai người lính đi theo tư lệnh Chu tới thấy vậy thì vây quanh Hạ Vũ Hào, giơ súng về phía anh: “Buông tư lệnh ra!”
Dáng vẻ của Hạ Vũ Hào chắc chắn là làm thật, hai người lính không dám thả lỏng, nhìn anh chằm chằm.
Tư lệnh Chu xua tay với bọn họ: “Hai người bỏ súng xuống.”
Hạ Vũ Hào dùng sức không nhỏ, thật sự bóp cổ ông ta, ông ta nói câu này phải tốn rất nhiều sức. “Nhưng mà. . .”
“Không có nhưng mà, bỏ súng xuống, đây là mệnh lệnh!”
Tư lệnh Chu ra lệnh, hai người lonhs chỉ có thể thu súng lại, nhưng vẫn nhìn Hạ Vũ Hào. Nếu anh có hành động gì thì bọn họ sẽ xông lên.
“Đồng chí Hạ, cậu làm vậy cũng được, nhưng dù sao cậu cũng phải cho tôi lý do chứ?” Cho dù tư lệnh Chu bị Hạ Vũ Hào bóp cổ nhưng vẫn không quan tâm. Hạ Vũ Hào lạnh mặt không nói chuyện, giơ tay đánh một quyền. Anh và tư lệnh Chu sắp xếp kế hoạch xong, chỉ cần chờ một hai tháng nữa thì có thể bắt tất cả người đứng sau.
Khoảng thời gian này bọn họ không tiện liên lạc, tránh cho đối phương phát hiện ra. Nhưng anh liên tục dặn dò tư lệnh Chu, nhất định phải sắp xếp người giám sát Hướng Thu Vân, tránh cho cô xảy ra chuyện gì nguy hiểm. Lúc ấy Tư lệnh Chu đồng ý rất nhanh, nhưng —
“Ban đầu ông đồng ý với tôi thế nào? !”
Hạ Vũ Hào nắm chặt cổ áo của ông ta, đáy mắt đỏ ngàu.
Anh hận Tư lệnh Chu không thực hiện lời hứa, nhưng càng hận mình anh không nên giao sự an toàn của Hướng Thu Vân vào tay người khác!
“Cậu nói là. . . Cô Hướng?” Anh đột nhiên nói một câu như vậy, tư lệnh Chu sững sờ một chút mới phản ứng lại.
Hạ Vũ Hào nắm cổ áo của ông ta đứng dậy, hai người lính muốn đi tới nhưng tư lệnh Chu dùng ánh mắt ngăn lại.
“Ông nói đúng không?” Hạ Vũ Hào nghiến răng nghiến lợi: “Lúc đó ông đồng ý với tôi, vì sao không làm được?”
Tư lệnh Chu cũng rất áy náy chuyện này: “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi về chuyện này, nhưng lúc ấy. . .” “Ông nói xin lỗi thì cô ấy sẽ sống lại sao?” Hạ Vũ Hào lạnh giọng ngắt lời ông ta, trên mặt đầy mỉa mai và đau khổ.
Ông ta nói nhiều lời xin lỗi thì có thể làm cho Hướng Thu Vân của anh sống lại sao? Có thể làm cho con của anh sống lại sao? Tư lệnh Chu đuối lý, không biết nên nói cái gì.
Có người lính không nhịn được nói: “Khi đó chúng tôi có nhiệm vụ quan trọng phải chấp hành, làm gì có thời gian làm vệ sĩ cho Hướng Thu Vân?”