Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Tay anh nhuộm máu tươi, làm việc ngày đêm, cuối cùng cũng leo đến vị trí cao nhất.
Nhưng bây giờ Hướng Thu Vân và đứa bé cũng không còn, anh còn cần những thứ này làm gì? !
Ầm!
Hạ Vũ Hào nắm chặt tay đấm vào tường. Máu trên bàn tay anh chảy xuống, nhưng anh lại không cảm nhận được đau đớn.
Hai năm trước lúc anh đưa cô vào tù thì đã thề sau này nhất định sẽ không cho bất cứ ai có cơ hội uy hiếp anh, nhưng. . .
Hạ Vũ Hào đau khổ ôm mặt, trong cổ họng phát ra tiếng gào thét đau đớn.
Anh đã sắp xếp mọi chuyện xong, chỉ cần đợi thêm một hai tháng thì có thể bắt được người đứng sau kia. Đến lúc đó không có ai có thể uy hiếp bọn họ.
Không ngờ nửa đường lại xảy ra sự cố!
Nếu như anh không đồng ý với kế hoạch của Hướng Thu Vân mà đuổi mấy vệ sĩ kia đi, mọi chuyện sẽ không biến thành như bây giờ! Hạ Vũ Hào ôm mặt, trán chống lên tường, có chút lạnh nhưng lại không lạnh bằng trái tim anh. . . Anh hại cô, nếu không phải bởi vì anh thì đời này cô vốn sống tự do tự tại!
“Hướng Thu Vân, Hướng Thu Vân, Hướng Thu Vân. . .” Lồng ngực khó chịu đến không thể thở nổi, anh dùng sức đụng vào tường, chỉ có đau đớn trên thể xác mới có thể làm cho anh thoải mái hơn.
Những người kia nhắm vào anh, tại sao lại muốn Hướng Thu Vân chết?
Quản giáo nghe thấy tiếng động thì mở cửa đi đến, anh ta thấy vậy lại có chút không biết làm sao. Người đàn ông chật vật nản lòng tàn nhẫn chính là Hạ Vũ Hào oai phong sao?
“Cút ra ngoài!” Hạ Vũ Hào ngẩng đầu, nước mắt và máu lẫn vào nhau trên mặt anh, đáy mắt đầy tàn nhẫn.
Quản giáo rùng mình, cảm giác có thú hoang cắn đứt cổ họng mình. Anh ta lấy lại tinh thần, không dám nói gì, ra khỏi phòng đơn rồi khóa cửa lại.
Hạ Vũ Hào ngồi xuống dựa vào tường, máu trong người anh đang sôi trào, rất nóng, nhưng vách tường lại lạnh buốt. Băng và lửa xen lẫn thiêu cháy cả người anh.
Anh thật sự muốn đâm chết những người đã hại chết Hướng Thu Vân, báo thù cho cô, nhưng nếu như vậy thì quá lợi cho bọn họ! ***
Người phụ nữ anh yêu thương nâng niu lại chết thê thảm đau khổ như vậy, bọn họ cũng phải chịu đau khổ như thế! Không, anh phải dùng gấp trăm ngàn lần đau khổ trả lại cho bọn họ!
Hạ Vũ Hào ôm đầu gối, ánh mắt vô hồn nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ.
Trước kia lúc Hướng Thu Vân vào tù, có phải cô cũng thích nhìn bầu trời bên ngoài như vậy hay không? — Có lẽ là không.
Cô không có nhiều thời gian, những phạm nhân kia sẽ tra tấn cô. . .
Mà tất cả đều do anh gây ra! Hạ Vũ Hào nắm chặt tay lại, dùng sức đấm vào ngực mình, chỉ cảm thấy máu đông lại, dần dần không di chuyển, vô cùng khó chịu. Anh nói yêu cô, nhưng cô nhận lấy đau khổ bởi vì anh!
Có phải. . . Anh không nên cố giữ cô ở bên cạnh khi chưa xử lý tốt mọi chuyện hay không?
Lạch cạch.
Lúc này cửa phòng mở ra.