Tàn Độc Lương Duyên

Chương 825




Mấy quân nhân và cảnh sát mang theo Hạ Vũ Hào và hai anh em nhà họ Triệu rời đi.


“Hạ Vũ Hào, cậu –” Hướng Quân gọi một tiếng muốn đuổi theo, nhưng Triệu Phương Loan ngăn cản lại: “Đừng đuổi theo, Hướng Quân.”


Đoàn người rời đi, rất nhanh biến mất trong tầm mắt Hướng Quân.


Hướng Quân không ngờ Hạ Vũ Hào lại bảo vệ anh ta, anh ta vừa gấp gáp vừa lo lắng: “Bác gái, Hạ Vũ Hào bị đưa đi như thế, dì không quan tâm sao?”


Cho dù là nhà họ Hạ hay là nhà họ Triệu cũng không phải người bình thường có thể chọc vào.


Bác gái đã là người nhà họ Hạ lại là người Nhà họ Triệu, không thể nào sợ hãi được!


Triệu Phương Loan xoa trán, liếc mắt nhìn Diêu Thục Phân đang băng bó vết thương, bà không nói nhiều mà chuyển chủ đề: “Thu Vân ở đâu, dì muốn đi gặp con bé.” Bà không ngờ Thu Vân bị cuốn vào ân oán của nhà họ Hạ, nhà họ Triệu và những người khác đến mất mạng.


Nếu bà sớm biết kết quả như thế thì có lẽ lúc trước không nên giúp đỡ Thu Vân theo đuổi Vũ Hào. Vậy thì Thu Vân cũng không đến nỗi rơi vào tình cảnh này đúng không?





“Tôi có thể không chấp nhận lời xin lỗi của mợ Hướng đúng không?” Lục Ngôn Sâm cau mày nói.


Lâm Quỳnh Chi có chút cười xấu hổ cười: “Vừa rồi tôi quá hấp tấp, làm việc quá vội vàng, bác sĩ Lục tức giận cũng không có gì đáng trách. Chẳng qua cho dù anh có tha thứ hay không thì tôi vẫn phải giải thích với anh, nói tiếng xin lỗi.” Cô ta cúi đầu, trịnh trọng nói: “Tôi xin lỗi, bác sĩ Lục. Còn có, cám ơn anh đã chăm sóc cho Thu Vân, cám ơn anh rất nhiều.”


“Cô nói xin lỗi xong rồi?” Lục Ngôn Sâm châm chọc nói: “Vậy mợ Hướng có thể đi.”


Anh ta có thể hiểu được tâm trạng của cô ta, cũng hiểu vì sao lại nghi ngờ anh ta, nhưng hiện tại anh ta cần tìm một lý do hợp tác để ở lại. Mà anh ta bị ‘Hiểu lầm’ nên hiện tại tức giận mới là phản ứng của người bình thường. Nếu như anh ta không tức giận mới có vẻ kỳ lạ. Lâm Quỳnh Chi nắm hai tay, có chút luống cuống muốn xin lỗi, nhưng lời muốn nói chỉ có mấy câu, nói tới nói lui cũng không được gì.


“Mợ Hướng không đi, không muốn tôi giúp trông coi thi thể của Hướng Thu Vân đúng không?” Lục Ngôn Sâm xì một tiếng: “Bác gái cả dặn tôi chăm sóc cho cô Hướng là thật, nhưng mợ Hướng lại hiểu lầm tôi, vậy tôi không tiếp tục trông coi thi thể của cô Hướng nữa.”


Lâm Quỳnh Chi lúng túng ho khan một tiếng: “Vừa rồi là lỗi của tôi, tôi lại xin lỗi bác sĩ Lục một lần nữa. Vậy tôi. . . Đi trước.”


Vừa rồi cô ta chất vấn bác sĩ Lục, hiện tại cho dù giải thích hay xin lỗi thế nào thì trong lòng đối phương chắc chắn rất khó chịu. Chỉ có thể đợi một thời gian nữa lại đến xin lỗi.


Lục Ngôn Sâm không nói gì mà mở cửa, lạnh nhạt ra hiệu cô ta rời đi.


Lâm Quỳnh Chi lại cúi chào anh ta mới quay người rời đi.


Cho dù bác sĩ Lục nghĩ thế nào thì cô ta cũng không thể tốn thời gian ở đây, Thu Vân chỉ có một mình, cô ta còn phải ở bên cạnh cô. . . Lục Ngôn Sâm đứng ở cửa nhìn cô ta đi vào phòng bệnh của ‘Hướng Thu Vân’ thì mới đi vào đóng cửa lại.


“Cô Hướng?” Anh ta nhìn phòng bệnh một vòng, thấp giọng gọi một câu.


Trên người cô bị thương nặng như vậy, không thể nào ra khỏi phòng bệnh.