Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
—
Vì có nhà họ Triệu, vài lần đối phó với HạVũ Hào, Vương trung tướng đều thất bại một cách không cam lòng. Gã kieng dè liếc nhìn Hạ Vũ Hào, ra hiệu cấp dưới dừng tay, tránh chọc giận Hạ Vũ Hào.
Hạ Vũ Hào khắc lên trán Diêu Thục Phân chữ: lòng dạ hiểm độc xong mới buông bà ta ra, đứng lên, cầm lấy con dao nhuốm máu, lạnh lùng nhìn về phía mấy tên quân nhân.
Anh giống như ác quỷ chui ra từ địa ngục, ánh mắt như dao, từng nhát từng nhát lóc từng lớp da xuống.
Những quân nhân kia bị nhìn đến tê cả da đầu, vô thức lui lại một bước.
Cạch!
Dao gọt hoa quả rơi xuống đất, tâm trạng tất cả mọi người cũng lộp bộp theo
“Mày mật báo với bọn họ?” Hạ Vũ Hào quay người, quét mắt nhìn kẻ nằm trên giường bệnh bê bết máu, đưa tay cầm điện thoại của Thôi Quân.
Thôi Quân bị anh nhìn, sau lưng phát lạnh, toàn thân nổi da gà, vô thức ném di động sang một bên.
“Nên phế một tay của mày đi mới phải.” Ánh mắt Hạ Vũ Hào lạnh lẽo nhìn anh, như là nhìn một người chết.
Biết rõ quân nhân và cảnh sát đặc nhiệm ở đây sẽ bảo vệ anh ta, nhưng cơ thể Thôi Quân vẫn lùi về phía sau, đến cơ thể của anh ta sắp rơi xuống giường, mới dừng lại.
“Đừng nói nhảm nữa, nhanh lên!” Một thanh niên mà thôi, không cần phải sợ hãi! Vương trung tướng đè lại sự sợ hãi trong lòng, chỉ huy cấp dưới đến áp giải Hạ Vũ Hào và Hướng Quân.
Lúc mấy quân nhân muốn túm lấy Hướng Quân, Hạ Vũ Hào mặt không đổi sắc nói: “Chuyện do một mình tôi làm, không liên quan đến anh ấy.”
“Cậu nói không liên qua là không liên quan sao? Vừa rồi anh at còn giữ lấy bà Diêu nữ sĩ, tôi tận mắt nhìn thấy!” Vương trung tướng đã bất mãn với Hạ Vũ Hào từ lâu.
Gã đã nhiều lần bị thua thiệt!
“Tôi ép anh ấy.” Hạ Vũ Hào nói.
Hướng Quân là người Hướng Thu Vân quan tâm nhất, anh đã không thể bảo vệ cô, nhưng chắc chắn sẽ không để người thân của cô gặp chuyện gì!
“Anh ta tự nguyện, hay bị ép, chẳng lẽ tôi không nhìn ra?” Anh đã là kẻ tình nghi có liên quan đến thí nghiệm với thế lực ngầm rồi, Hạ Vũ Hào vẫn còn dám phách lối như thế sao?
Vừa rồi Hướng Quân dám làm vậy thì đã không sợ. Anh không muốn để Hạ Vũ Hào chịu tất cả, đang muốn mở miệng, lại bị Hạ Vũ Hào nói trước.
“Hoặc là nghe tôi, đưa một mình tôi đi; hoặc để tôi giết chết Diêu Thục Phân và Thôi Quân, sau đó lại đi cùng các người, thế nào, chọn đi.”
Bị một người trạc tuổi con trai mình uy hiếp, sắc mặt Vương trung tướng rất khó nhìn, “Cậu uy hiếp tôi?”
“Tôi chỉ đang nói sự thật.” Hạ Vũ Hào hơi nhấc châni, cầm dao gọt hoa quả dưới đất lên lãnh đạm nhìn Vương trung tướng.
Vương trung tướng nhìn con dao dính máu, lại liếc nhìn Hướng Quân, cắn răng nói: “Được, nếu cậu đã muốn vậy, tôi sẽ thành toàn cho cậu! Người đâu, ném dao trong tay cậu ta đi, đưa cậu ta và hai ông cậu kia đi!”
Nói xong, gã hừ một tiếng với Hướng Quân, đi ra ngoài trước.