*Chương có nội dung hình ảnh
Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Sau khi sắp xếp cho Hướng Thu Vân cẩn thận, hắn mới rời khỏi, lo lắng Lâm Quỳnh Chi đột nhiên trở về, không nhìn thấy anh , đến lúc đó sẽ nghi ngờ.
Nhưng mà, càng là sợ điều gì, điều đó càng đến.
Anh vừa kéo của phòng bệnh của Hướng Thu Vân, liền thấy Lâm Quỳnh Chi đứng trước cửa phòng bệnh bên cạnh, cách bảy tám mét nhìn về bên này.
“Xin lỗi, có bệnh nhân cần tôi xử lý, tôi chỉ đành tạm thời rời đi vài phút.” Lục Ngôn Sâm sắc mặt không đổi nói.
Anh là bác sĩ, đây là công việc của anh, bị gọi đi làm việc cũng bình thường, Lâm Quỳnh Chi không thấy đáng trách.
Chỉ là, cô vẫn cảm thấy là lạ ở chỗ nào.
“Ta vừa nhìn thấy hai người khiêng từ trong phòng bệnh Thu Vân một hộp lớn, cho hỏi, bên trong đựng gì vậy?”
Hộp lớn làm từ nhựa plastic màu lam, xuyên qua ánh nắng nhìn vào, cô mơ hồ thấy một bóng đen không rõ ràng, hình như là người.
“Không có gì, là rác thải y tế thôi.” Mí mắt Lục Ngôn Sâm nhảy một cái, cô đã thấy gì, nghi ngờ rồi sao?
Lâm Quỳnh Chi không tin lắm, “Hình như phần lớn rác thải y tế là ống truyền dịch và chai dịch truyền. Đồ trong hộp lớn vừa rồi có vẻ khá nặng. Tôi thấy hai người di chuyển có chút khó khăn.”
“Thường thì rác thải y tế đều là những cái đó, có đôi khi cũng có vài máy móc bị đào thải, bị bán như phế phẩm.” Lục Ngôn Sâm hoàn toàn không nghĩ tới sẽ bị cô thấy cảnh này, nhất thời cũng không tìm ra cái cớ hợp lý.
“Thật sao?” Anh nói càng nhiều, Lâm Quỳnh Chi càng cảm thấy vô lý, “Nhưng tôi nhớ được trong phòng bệnh mà Thu Vân đang nằm này, hình như cũng không máy móc lớn như vậy bị vứt bỏ. Hơn nữa. . .”
Cô chỉ vào gian phòng bên cạnh, “Bên cạnh chắc cũng là phòng bệnh, trong đó có phế thải sao?”
Bởi vì Diêu Thục Phân từng sắp xếp người làm bảo mẫu tiếp cận Đào Đào, hiện tại lòng cảnh giác của cô rất cao, không dám tùy ý tin tưởng ai.
Bây giờ Lục Ngôn Sâm càng nói càng sai. Nếu anh tiếp tục viện cớ, lại bị Lâm Quỳnh Chi vạch trần, chỉ sợ cô sẽ càng nghi ngờ anh.
“Ý chị Hướng là. . . đang nghi ngờ tôi làm chuyện gì sao?” Lục Ngôn Sâm hỏi.
Lâm Quỳnh Chi nhìn anh, “Tôi chỉ hỏi chút mà thôi, bác sĩ Lục chớ suy nghĩ nhiều.
Nói thì nói thế, nhưng vẻ mặt cô không hề tin tưởng.
“Bác gái tôi luôn dặn tôi quan tâm cô Hướng, tôi đã làm thế trong khoảng thời gian quen biết cô ấy, những điều này chị Hướng hẳn cũng nhìn thấy.” Lục Ngôn Sâm nói.
Lâm Quỳnh Chi không nói chuyện, ngầm thừa nhận.
Bác Lưu, Lục Ngôn Sâm, bao gồm cả viện trưởng, đều tốt với Thu Vân.
“Vậy chị Hướng Thiếu nghĩ rằng, cô Hướng không còn, tôi có thể làm gì bất lợi cho cô hoặc là chuyện của mọi người sao?” Lục Ngôn Sâm hỏi.
Đúng là không thể. Lâm Quỳnh Chi không trả lời, hơi xấu hổ.
Lục Ngôn Sâm tiếp tục hỏi: “Hay là, trong phòng bệnh bị mất thứ gì của cô Hướng hoặc chị Hướng, nghĩ rwafng đã bị tôi cầm đi rồi?”
Anh cố ý hỏi một cách hung hăng, còn có vài phần vì tức giận vì bị hiểu lầm.
Lâm Quỳnh Chi vừa rồi đã vào phòng bệnh, trừ ga giường màu trắng hơi nhăn, thi thể trên giường bệnh hơi sạch sẽ, căn bản không có thay đổi gì.
“. . . Thành thật xin lỗi, cũng vì gần đây tôi gặp quá nhiều chuyện, thần kinh bị căng thẳng. Nếu có gì xúc phạm đến bác sĩ Lục, mong hãy tha lỗi cho tôi.” Lâm Quỳnh Chi lắp bắp nói.
Tại đây có hình