Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Lâm Quỳnh Chi còn định tiếp tục gọi điện cho Hướng Quân, Lục Ngôn Sâm cũng không ngăn cản nữa, chỉ đành cúi đầu nhíu mày, nghĩ biện pháp khác.
Nhưng không biết có phải ông trời đang giúp anh không, sau khi cô gọi, trong phòng bệnh liền vang lên tiếng chuông điện thoại. Hướng Quân để điện thoại ở đây cho Lâm Quỳnh Chi.
Lòng Lục Ngôn Sâm thở dài một hơi, nói: “Nếu xuống dưới tìm anh Hướng, thực sự rất mất thời gian. Hay là chị Hướng tự mình đi qua đi, tôi ở đây với cô Hướng là được.”
Lâm Quỳnh Chi còn đang do dự, lúc Thu Vân chết đã là lẻ loi trơ trọi một mình, nếu người đã ra đi, còn tiếp tục để Thu Vân một mình, lòng cô cảm thấy băn khoăn.
Thấy thế, Lục Ngôn Sâm lại châm thêm một mồi lửa, “Đã từng xảy ra rất nhiều tình huống đáng tiếc: Một số người thực vật sau khi tỉnh lại, không được người ngoài tác động, kích thích, lần nữa rơi vào trạng thái người thực vật, đồng thời không tỉnh lại.”
“Chi Hướng mau đi đi, lần này Hướng tổng có phản ứng, có thể chính là kỳ tích. Nếu lần này không thể tỉnh lại, không biết lần sau có thể tỉnh được không. Đương nhiên, nói câu không dễ nghe, cũng có khả năng là vẫn chưa tỉnh lại.”
Nghe vậy, Lâm Quỳnh Chi không dám chậm trễ nữa, cô cắn răng nhìn Hướng Thu Vân trên giường bệnh, dặn Lục Ngôn Sâm vài câu, vội vàng rời đi.
Sau khi Lục Ngôn Sâm xác định cô đã đi, mới đóng cửa lại, khóa từ bên trong.
Anh đến bên giường bệnh, nhìn toàn thân cháy đen của Hướng Thu Vân, trong lòng bất chợt hiện lên cảm giác đau lòng chưa từng có. Giống như có hàng vạn con kiến cắn xé trái tim của anh, vô cùng đau đớn.
Cảm giác kỳ lạ này khiến anh thấy khó chịu.
“Họ đều đã đi rồi.” Lục Ngôn Sâm nói.
Lúc này Hướng Thu Vân mới mở mắt, chỉ một cái cử động đơn giản như thế, cơn đau do kéo căng mí mắt khiến cô run lên.
“Cô đã nghĩ kỹ chưa? Nếu lần này cô muốn công bố khai tử, tôi sẽ dùng thi thể khác thay thế cô, sau khi khai tử, trên đời này sẽ không còn Hướng Thu Vân nữa.”
Lục Ngôn Sâm không biết tại sao cô phải làm như thế, cũng không hiểu, nhưng anh tôn trọng lựa chọn của cô.
Nếu cô còn kiên trì, anh sẽ cho cô một thân phận mới, nếu cô hối hận, hiện tại anh sẽ nói ra sự thật với Hạ tổng.
Hiệu quả của thuốc tê đã hết, toàn thân Hướng Thu Vân đau đớn, mỗi tế bào đều đau.
Cô hít sâu một hơi, cho dù dùng hết sức lực, giọng nói vẫn run nhẹ, “Ừ. . .”
Nếu cô không chết, Diêu Thục Phân sẽ không từ bỏ ý định, chi bằng cô sống trong một thân phận mới, tra ra mục đích của bọn họ, khiến bọn họ phải trả giá.
Lục Ngôn Sâm muốn nói lại thôi nhìn cô một cái, không nói gì nữa, gọi điện thoại sắp xếp người đưa thi thể thích hợp tới.
Không nói toàn thế giới, dù là thành phố B, mỗi ngày cũng rất nhiều người chết, đuơng nhiên sẽ có người chết vì hỏa hoạn. Có người tôn trọng di thể, lại có kẻ cảm thấy di thể chỉ là giá hàng.
Lục Ngôn Sâm dùng ít tiền, đã mua được một thi thể, để hai người đưa tới, bỏ lên giường bệnh, sau đó để họ lặng lẽ đưa Hướng Thu Vân đến một phòng bệnh trống bên cạnh.
Sợ bị phát hiện, chỉ đành để Hướng Thu Vân cuộn mình trong một chiếc hộp lớn.
Hiệu quả của thuốc tê đã qua, còn để cô cuộn mình thành tư thế này, toàn thân chỗ nào cũng đau.
Nhất là khuỷu tay chẹn vào xương sườn, vết thương ở phần eo cũng bị chạm vào, cô đau đến viền mắt ửng đỏ, nhưng vẫn cắn răng nhịn xuống, không nói tiếng nào.
Lục Ngôn Sâm coi trong sự kiên cường của cô, nhưng bây giờ lại tình nguyện nghe cô kêu đau, hoặc phàn nàn vài câu.