Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Ba phút liên tục, vẫn không có ai đến mở cửa.
Lâm Quỳnh Chi mím môi, lòng càng thêm bất an, cô đang nghĩ xem có quen cảnh sát nào gần đây không thì điện thoại vang lên.
Là Hạ Vũ Hào gọi tới.
Cô nhấc máy, giọng nói lạnh lùng của Hạ Vũ Hào truyền tới từ đầu dây bên kia, “Mấy người đang ở đâu? Thu Vân có ở cùng mấy người không?”
“Không. . . nên tôi đang muốn báo cảnh sát.”
Nghe vậy, đáy mắt Hạ Vũ Hào liền hiện lên tia sát khí, trực tiếp cúp máy, sau đó bấm gọi dãy số của trưởng vệ sĩ.
Nhưng cũng không ngoại lệ, khi trước vẫn còn có thể gọi điện, bây giờ lại không liên lạc được.
Bà nội anh có hành động, nhưng không thực hiện theo kế hoạch lúc trước, mà lại đưa Hướng Thu Vân đi, không biết là muốn làm gì.
Hạ Vũ Hào siết chặt điện thoại, gân xanh trên trán nhảy lên.
Lúc trước không nên đồng ý với Hướng Thu Vân, làm theo kế hoạch này, thả dây câu dài bắt con cá lớn đứng đằng sau!
Nếu Hướng Thu Vân xảy ra chuyện, dù Diêu Thục Phân có là bà nội ruột thịt của anh, anh cũng sẽ không bỏ qua cho bà ta!
Hàn khí lạnh lẽo tràn ngập trong xe, bóp nghẹt tinh thần người ta.
Tài xế không biết đã xảy ra chuyện, nhưng từ kính chiếu hậu nhìn thấy vẻ mặt này của anh, bị dọa sợ hãi, “Anh. . . Hạ tổng, bây giờ chúng ta đi đâu đây?”
“Đến chỗ bà nội của tôi.” Vẻ mặt Hạ Vũ Hào vẫn như thường, nhưng đáy mắt lại cuồn cuộn dâng trào sóng dữ, từng chữ gần như gằn ra từ cổ họng
Tài xế đáp lại, không dám nhiều lời, lập tức nổ máy, đi về hướng biệt thự của Diêu Thục Phân.
Trên đường, Hạ Vũ Hào gọi điện cho hai ông cậu, bảo bọn họ cho người đến biệt thự của Diêu Thục Phân.
Xe dừng lại trước cửa biệt thự, Hạ Vũ Hào mặt không đổi sắc xuống xe, đi thẳng vào trong. Tài xế đi theo sau anh.
“Anh Hạ?” Lúc người giúp việc nhìn thấy anh, có hơi giật mình, “Bây giờ anh ngồi trong phòng khách một lát, tôi sẽ đi lên tìm bà Diêu.”
Hạ Vũ Hào không để tâm đến cô, trở ra, khuôn mặt lạnh lẽo cầm lấy một bình hoa, ném mạnh xuống đất.
Ném xong, anh không nháy mắt lấy một cái, cầm lấy một bình hoa khác.
Người giúp việc bị dọa cho hoảng sợ, thấy anh còn muốn ném tiếp, vội vàng tiến lên ngăn anh lại, “Anh Hạ, bình hoa này được bà Diêu dùng một triệu mua từ buổi đấu giá, đây là bình hoa bà ấy thích nhất.”
“Thích nhất?” Hạ Vũ Hào cầm bình hoa, lạnh giọng hỏi.
Người giúp việc bị anh nhìn chằm chằm đến sởn tóc gáy, lưng đổ mồ hôi lạnh, há miệng run rẩy nói: “Đúng vậy, đây là bình hoa bà Diêu thích nhất. Còn có mấy món trang sức, tất cả đều là đồ cổ, bình thường bà ấy thích nhất cái này. . .”
Lời còn chưa dứt, Hạ Vũ Hào cười lạnh một tiếng, chợt cầm bình hoa trong tay ném xuống đất, lại cầm lấy mấy món mà người giúp việc nhắc đến.
Những vật này đều là đồ sứ, nếu bị ném xuống đất, vậy coi như xong!
Nếu để bà Diêu biết cô nói cho Hạ tổng, chỉ ra những món bà ấy yêu thích nhất, cô sẽ chết chắc.
Người giúp việc bị dọa đến mức mắt đỏ lên, viền mắt đầy nước, “Anh Hạ, những thứ này. . .”
“Cút!” Hạ Vũ Hào lạnh lẽo nhìn cô, như ác quỷ chui ra từ địa ngục, ngoan lệ, hung ác, nham hiểm, đâm vào xương tủy khiến người khác run rẩy.
Người giúp việc hé miệng, nói không ra lời, tay chân run rẩy, cũng không dám tiếp tục cản anh.
Mọi người chứng kiến cảnh này, không dám tiến lên can ngăn nữa, sợ Hạ Vũ Hào giận chó đánh mèo lên người bọn họ.
Đồ cổ bị đập nát ngổn ngang dưới đất, mỗi lần có một tiếng bị đổ vỡ đều khiến tim đám người giúp việc nhảy lên thình thịch. Có người đi gọi Diêu Thục Phân và Thôi Quân, những người khác đứng trong phòng khách, không dám thở mạnh, tất cả đều đổ mồ hôi lạnh dòng dòng.
Diêu Thục Phân đang thay đồ, để Thôi Quân tới trước.
“Vũ Hào sao vậy? Sao lại giận dữ thế?” Thôi Quân nhìn thấy đầy mảnh đồ cổ bị vỡ trên sàn, mặt hiện vẻ đau lòng, sau đó cười đi đến trước mặt Hạ Vũ Hào, muốn chạm vào vai anh.
Nhưng còn chưa kịp chạm vào anh ta đã bị Hạ Vũ Hào xách cổ áo lên.
Hai chân anh ta rời khỏi mặt đất, cổ áo thít lại, không nói nổi, bởi vì hô hấp khó khăn, trong nháy mắt mặt anh ta liền đỏ tới mang tai.
Thôi Quân không thể duy trì vẻ mặt tươi cười nữa, liều mạng dùng tay lay Hạ Vũ Hào, nếu còn tiếp tục như vậy, anh ta cảm thấy mình sẽ chết vì ngạt thở mất.
Nhưng sức lực của anh ta không thể so sánh với Hạ Vũ Hào, anh ta không thoát được, ngược lại bị xách cao hơn. Cổ áo siết chặt cổ, theo bản năng bắt đầu há miệng le lưỡi, khó chịu cùng cực.
“Hướng Thu Vân ở đâu?” Hạ Vũ Hào siết chặt cổ áo của anh ta, ánh mắt như đóng đinh, nhìn Thôi Quân.Thôi Quân bị thiếu dưỡng khí, đầu óc trống rỗng, không thể nghĩ được gì. Anh ta chỉ muốn đẩy tay Hạ Vũ Hào ra, muốn hít thở mấy hơi.
“Tao hỏi mày một lần nữa, Hướng Thu Vân ở đâu?” Đáy mắt Hạ Vũ Hào vằn tơ máu, hai mắt đỏ ngầu, không hề giống một doanh nhân đa mưu túc trí mà mọi người từng biết.
Diêu Thục Phân vừa bước tới đầu cầu thang, liền nhìn thấy cảnh tượng đó, không màng hình tượng, trực tiếp quát lên.
“Vũ Hào, cậu buông anh ấy ra!”
Bà ta chạy chậm xuống, túm tay Hạ Vũ Hào, nhưng cánh tay anh vững như vuốt đại bàng, vẫn bất động.
Hạ Vũ Hào quay đầu, lạnh lùng nhìn bà ta một cái, sau đó rầm một tiếng, ném Thôi Quân một cách nặng nề xuống đất.
Thôi Quân bị ngã ra đất, xương cụt đau nhói, cũng không thể kịp để ý, ôm lấy cổ họng, dùng sức ho khan. Trong khoảnh khắc, anh ta thực sự nghĩ rằng mình sẽ chết!
“Anh yêu, anh thế nào rồi?” Diêu Thục Phân ngồi xổm xuống, lo âu vỗ lưng cho anh ta.
Thôi Quân ôm lấy cổ, ở bên cạnh ho khan, tham lam hít lấy không khí, bị sặc đến mức nói không ra lời.
“Hướng Thu Vân ở đâu?” Hạ Vũ Hào từ trên cao nhìn xuống bọn họ, đôi mắt đỏ ngầu nhuốm lệ khí, “Bà nội tốt nhất hãy suy nghĩ cho thật kỹ rồi hẵng nói, nếu không…”
Anh cười lạnh một tiếng, ánh mắt như dao nhìn Thôi Quân, “Tôi sẽ để gã sống không bằng chết!”
“Cậu dám?!” Diêu Thục Phân đứng lên, tức giận quát.
Hạ Vũ Hào tiếp tục cười lạnh, đạp Thôi Quân vừa đứng dậy xuống đất, bàn chân đi giày da giẫm lên người anh ta, “Bà có thể thử xem, tôi dám, hay là không dám.”
Đe dọa người khác, chẳng lẽ chỉ có bà ta biết dùng ư?
Diêu Thục Phân chỉ ngây ra một lát, ngay sau đó thì trở lại như thường, “Tôi thậm chí còn không biết Hướng Thu Vân, cùng lắm là biết qua người này, người kia. Tôi không gặp con bé, cậu đến tìm đến tôi làm gì?”
Thoạt nhìn bà ta vẫn cao quý tao nhã như trước, nhưng trên mặt rõ ràng in dấu tay, khiến bà ta nhìn hơi chật vật.
Việc Hạ Vũ Hào muốn hỏi, tuyệt sẽ sẽ không quá tam ba bận. Thấy bà ta còn muốn giả ngu, anh lạnh lùng xoay người, nhặt một mảnh vỡ, sau đó xách Thôi Quân lên.
“Cậu muốn làm gì!” Thấy thế, Diêu Thục Phân không thể bình tĩnh được nữa.
Hạ Vũ Hào không thèm để ý tới bà ta, một tay ghìm Thôi Quân, một tay khác cầm mảnh vỡ, kề lên cổ anh ta.
“Vũ Hào, cậu điên rồi sao? đó là ông nội cậu!” Diêu Thục Phân đi tới, túm lấy Hạ Vũ Hào, nhưng không kéo ra được.
***