“Nếu không phải ở trên đường sợ có người phát hiện ra thì tôi muốn trò chuyện với cô thêm một lát.” Giang Hân Yên đá vào mặt Hướng Thu Vân hai cái mới ngồi xổm xuống kéo Hướng Thu Vân đi.
Hướng Thu Vân không nói được, cả người không thể nhúc nhích, lúc Giang Hân Yên ngồi xổm xuống thì cô dùng sức nhổ máu vào mặt cô ta.
Rốt cuộc cô đã làm sai điều gì mới có thể gặp được người bạn độc ác, sói đội lốt cừu như Giang Hân Yên chứ? !
Giang Hân Yên cũng không tức giận, cô ta lau xong thì cố hết sức kéo Hướng Thu Vân vào trong xe: “Bắt đầu từ tai nạn xe thì kết thúc cũng từ tai nạn xe. Trên xe có gắn bom, sau năm phút sẽ nổ.”
Cô ta cười với Hướng Thu Vân, đưa tay ôm cô như lúc hai người còn làm bạn: “Hẹn gặp lại, Hướng Thu Vân, nếu như có kiếp sau, hi vọng chúng ta vẫn là bạn bè, nhưng đừng yêu cùng một người.”
Cô ta buông Hướng Thu Vân ra rồi đóng cửa xe, cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Trong xe chỉ có tiếng thời gian đếm ngược của bom, còn có tiếng hít thở nặng nề của Hướng Thu Vân.
Cô ngồi trên ghế phụ, bởi vì mất máu quá nhiều nên đầu óc choáng váng. Mà không biết có phải xương sườn đã gãy hay không, cô lần cô hít thở thì cảm thấy từ ngực đến bụng dưới vô cùng đau đớn.
Ông trời đúng là trêu người, lúc cô từng muốn chết thì không thể chết được, hiện tại cô không muốn chết lại không cho cô đường sống. . . Nếu bạn đang đọc bản dịch này tại trang nào đó khác nhАyho.coм thì đó là bản lấy cắp từ chúng mình. Truy cập đúng trang để ủng hộ nhóm dịch. Giang Hân Yên nói còn năm phút nữa mới bom mới nổ, Hướng Thu Vân không cam lòng cứ chết đi như thế.
Cô dùng sức mở to mắt, cố chịu nỗi đau, chậm chạp đưa tay thử mở cửa xe, nhưng lần nào cũng thất bại — sức lực của cô quá nhỏ.
Tít!
Tít!
Tít!
Mỗi lần tiếng tít vang lên đều đập vào lòng Hướng Thu Vân, tinh thần và thể lực chịu áp lực làm cho cô không thở nổi.
Nhưng không thể. . . Cô không thể, cũng không cam lòng cứ chết đi như thế!
Cô muốn Giang Hân Yên vàDiêu Thục Phân phải trả giá cho đứa con đã chết của cô! Cô còn muốn. . . Ở bên cạnh Hạ Vũ Hào đến hết đời.
Cạch!
Không biết qua bao lâu, Hướng Thu Vân cảm thấy sắp không chống đỡ nổi thì cửa xe cũng mở ra.
Cô thở hổn hển, trước mắt đầy máu, hai tay cô sờ trên mặt đất, cắn chặt răng bò ra ngoài.
Cô không thể chết, cô phải sống!