Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
—
Diêu Thục Phân cho vệ sĩ đánh ngất cô, nhưng lại không làm gì. . . Trên mặt bà ta còn thêm dấu bàn tay, chuyện này có vẻ kỳ quái.
“Ngồi đi, tôi sẽ không kéo cô đi phá thai, cũng sẽ không làm gì cô.” Diêu Thục Phân chỉ dấu bàn tay trên mặt cười lạnh nói: “Cô thấy không? Tôi chỉ cho người đánh ngất đi, còn chưa làm gì đã nhận lấy một bàn tay.”
Hướng Thu Vân vẫn không ngồi.
Người có thể ngăn cản Diêu Thục Phân làm gì cô thì có lẽ là nhân vật bí ẩn kia, nhưng cô và người đó không hề có quan hệ gì, vì sao đối phương lại ra tay giúp cô?
Những lời này của Diêu Thục Phân càng giống như nói dối.
“Cô vẫn không tin?” Có lẽ bởi vì bị đánh một bạt tai nên Diêu Thục Phân gắt gỏng hơn bình thường.
“Người sau lưng tôi không muốn kết thù với Vũ Hào, sợ chuyện sảy thai và cưỡng bức này sẽ chọc giận nó, cho nên không cho phép tôi làm như vậy, còn đánh tôi một bạt tai, hiện tại cô đã tin chưa?”
Giọng bà ta ngày càng cao, lúc sau còn khàn khàn.
Thì ra là như thế: “Vậy bây giờ ta có thể trở về sao?”
Hướng Thu Vân vẫn không ngồi, càng ở bên cạnh Diêu Thục Phân thời gian dài thì cô cảm thấy mình càng nguy hiểm.
Diêu Thục Phân thấy cô muốn đi thì không giữ lại, chỉ xì một tiếng: “Ngày mai tôi sẽ cho người nói với Vũ Hào chuyện cô trộm bí mật của tập đoàn Hạ Thị, giữ nguyên tất cả kế hoạch, đừng để tôi phát hiện cô giở trò gì.”
“Bà Diêu nói thật buồn cười, bà cho vệ sĩ đi theo tôi, trong túi tôi còn có máy nghe lén, bà nghĩ tôi có thể giở trò gì chứ?” Hướng Thu Vân châm chọc nói.
Diêu Thục Phân nhìn cô lộ ra nụ cười khinh thường lại giống như giễu cợt.
Bà ta dừng lại mới lên tiếng: “Cô tự đón xe về, bọn họ sẽ không đi theo cô nữa.”
Hướng Thu Vân nghi ngờ mình nghe lầm, Diêu Thục Phân lại chủ động không để mấy vệ sĩ đi theo cô?
“Bà nói bọn họ sẽ không đi theo giám sát tôi nữa?”
“Chỉ cần ngày mai cô phối hợp một chút, thuận lợi chia tay Vũ Hào, chuyện cần cô làm đã hoàn thành, còn để bọn họ đi theo cô làm gì?”
Không có vệ sĩ đi theo là chuyện tốt, Hướng Thu Vân cảm thấy có chỗ lạ, cô sợ ở đây lâu thì Diêu Thục Phân sẽ đổi ý nên vội vàng rời đi.
Trời đã tối đen, không biết trên mặt đất đã có một lớp tuyết từ lúc nào, màu trắng và màu đen trộn lẫn làm cho hai mắt có chút không thoải mái.
Áo khoác của Hướng Thu Vân ở chỗ Diêu Thục Phân, còn túi xách cũng không biết đang ở đâu.
Biệt thự của Diêu Thục Phân hơi xa, mà còn trong thời tiết này, Hướng Thu Vân đi hơn mười phút cũng không nhìn thấy xe taxi, ngay cả bóng người cũng không thấy, cô muốn mượn điện thoại cũng rất khó.
Ngược lại tay chân lạnh buốt, chóp mũi và trán lạnh đến choáng váng.
Mờ tối có chiếc xe chậm rãi chay về hướng này, ánh đèn mờ nhạt dưới trời tuyết có vẻ rất ấm áp.
Trong thời gian ngắn sẽ không gặp được người khác, Hướng Thu Vân chậm rãi đi tới vẫy tay, ra hiệu đối phương dừng xe.
Nhưng không biết đối phương không nhìn thấy hay là ghét hành vi đón xe này, sau khi cô vẫy tay thì chiếc xe tăng tốc chạy về phía cô.