Tàn Độc Lương Duyên

Chương 798




Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!






Sự nghi ngờ là chuyện bình thường, mà cũng là sự thật.


Hướng Thu Vân nắm góc áo, phải làm thế nào mới có thể xua tan sự nghi ngờ của Diêu Thục Phân?


“Nếu đổi Hạ Vũ Hào thành người khác, suy đoán của bà gần như chính xác.”


Diêu Thục Phân cười không nói, dựa vào nét mặt của bà ta thì không đoán ra được bà ta đang nghĩ gì.


Hướng Thu Vân không đoán được suy nghĩ của bà ta, chỉ có thể tiếp tục nói: “Sau khi tôi ra tù, Hạ Vũ Hào giam cầm tôi ở câu lạc bộ, chắc bà biết chuyện này nhỉ?”


Diêu Thục Phân gật đầu, vẫn không nói chuyện.


Ngược lại Thôi Quân bên cạnh hỏi một câu: “Biết. Nhưng chuyện này có thể đại diện cho điều gì?”


Lúc Hướng Thu Vân nói dối thì sẽ không nhịn được chớp mắt, cô cố khống chế: “Khi đó Hạ Vũ Hào nghi ngờ tôi vượt quá giới hạn với Giang Minh Thắng nên chán ghét tôi. Nhưng cho dù như vậy thì anh ấy vẫn giữ tôi ở bên cạnh, thuận tiện luôn nhìn thấy tôi.”


“Trước kia anh ta không thích tôi cũng không rời khỏi tôi, chứ đừng nói là hiện tại.”


Lời giải thích này có thể nghe được, nhưng cũng có chỗ không hợp lý.


Hướng Thu Vân cầu nguyện Diêu Thục Phân tin tưởng lời này, nhưng không như cô mong muốn.


“Nhưng theo như tôi được biết lúc đó Vũ Hào giữ cô lại câu lạc bộ là để sỉ nhục cô, chứ không phải luôn nhìn thấy cô.”


Hướng Thu Vân không tự nhiên nắm chặt tay lại: “Vậy chẳng lẽ bà không phát hiện lúc ấy số lần Hạ Vũ Hào đến đó rất nhiều hay không? Nếu như anh ta chỉ muốn sỉ nhục tôi thì giao cho những người khác là được, không cần phải cứ ba ngày lại đến hai lần, thậm chí có một ngày đi nhiều lần?”


Diêu Thục Phân híp mắt nhìn cô, trên mặt vẫn không tin.


Sau lưng Hướng Thu Vân lạnh lẽo, cô lướt mắt ra ngoài xe một chút.


Tang lễ vừa kết thúc nên có nhiều người qua lại. Nếu cô kêu cứu thì sẽ có người nghe thấy, nhưng không biết bọn họ có giúp đỡ hay không.


Dù sao người ở đây không giàu cũng sang, không có ai muốn đắc tội với người khác vì một người không liên quan.


“Thời gian đó Vũ Hào thường mang tài liệu đến câu lạc bộ xử lý, Hướng Thu Vân nói không sai.” Thôi Quân đến bên cạnh Diêu Thục Phân nhỏ giọng nói một câu.


Diêu Thục Phân nghe vậy thì đáy mắt lóe lên sự không vui.


Vũ Hào là người cuồng công việc, chưa từng làm chuyện hoang đường như thế, Hướng Thu Vân thật sự có sức ảnh hưởng không nhỏ đến anh.


“Cô còn muốn nói gì không?” Diêu Thục Phân hỏi.


Nói nhiều càng sai nhiều, Hướng Thu Vân cũng không định tiếp tục giải thích: “Nếu muốn đổ tội cho người khác thì sợ gì không có lý do? Bà không tin tôi thì tôi có nói nhiều cũng không tin.”


Cô ra vẻ tự nhiên mở cửa xe muốn ra ngoài, nhưng lúc cô mở thì mới phát hiện cửa xe đã bị khóa lại.


Khóa cửa xe?


Diêu Thục Phân có ý gì, muốn dùng bạo lực?


Mặt Hướng Thu Vân trắng bệch, tay chân lạnh lẽo. Bọn họ nhiều người như thế, cô muốn đi cũng không được. . .


“Cô vội vàng rời đi làm gì? Sắc mặt cũng thay đổi, chẳng lẽ cô sợ tôi phát hiện mình nói dối nên sợ hãi sao?” Diêu Thục Phân vẫn chưa tin Hướng Thu Vân.


Cô nhóc này có vẻ ngốc hơn Giang Hân Yên, nhưng cũng không ngốc như vậy, dù sao cũng là người lừa được ông cụ Hạ, bà ta không dám xem thường!


.


Cô dựa sát vào cửa xe, lần này không che giấu sự lo lắng: “Tôi nói thật thì sao? Nếu bà không tin thì tôi có nói thật cũng không có nghĩa gì. Mà bà còn khóa cửa xe lại, ai biết bà muốn làm những gì?”


Diêu Thục Phân cười cười: “Miệng cô đúng là lợi hại, khó trách chồng cũ của tôi cũng có thể tin tưởng cô.”


“Anh thấy cô ta không giống như nói dối.” Thôi Quân nói: “Nói cho cùng cô ta cũng chỉ là đứa trẻ hai mươi tuổi, em nghĩ cô ta có thể lừa gạt chúng ta sao?”


Hướng Thu Vân nắm chặt góc áo, bên tai chỉ có tiếng trái tim đập giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.