“Ừm.” Lục Ngôn Sâm nhẹ nhàng gật đầu, “Hạ lão gia đã qua đời, đối thủ của Hạ gia sẽ chú ý đến Hạ tổng, anh nên chú ý.”
“Cảm ơn bác sĩ Lục đã quan tâm.”
“Không có gì đâu, cũng chỉ là tôi lo lắng chuyện của Hạ tổng sẽ ảnh hưởng đến Hướng tiểu thư mà thôi.”
Hạ Vũ Hào hơi cong khóe môi, nhưng trong mắt không có ý cười: “Anh cũng quan tâm đến người phụ nữ của tôi thật.”
“Dì cả của tôi đã nhờ tôi chăm sóc cô ấy mà thôi, Hạ tổng đừng hiểu lầm. Huống hồ Hạ tổng cũng biết rõ hơn tôi, đối thủ của Hạ khó khăn như nào.” Lục Ngôn Sâm nói.
Sắc mặt hai người họ vẫn bình thường, nhưng trong cuộc nói chuyện, sóng ngầm đã sớm phun trào, kiếm cũng đã rút ra.
“Cảm ơn thím Lưu đã quan tâm đến Hướng Thu Vân, nhưng người phụ nữ của tôi, tôi có thể tự lo được, vì vậy không làm phiền tới bác sĩ Lục.” Hạ Vũ Hào đi gần mấy bước, lướt qua người bác sĩ Lục, trầm giọng nói.
Sau đó, cũng không quay đầu lại, anh đi về phía Hướng Thu Vân.
Lục Ngôn Sâm quay đầu nhìn Hạ Vũ Hào, ánh mắt lấp lóe, ánh mắt dùng lại trên người Hướng Thu Vân, mím môi, đi về hướng đám người kia.
“Anh vừa nói với bác sĩ Lục chuyện gì vậy?” Hướng Thu Vân hỏi.
Có vẻ như hai người họ nói chuyện không được vui vẻ cho lắm
“Không có gì, chỉ hỏi chân của em hồi phục thế nào thôi.” Hạ Vũ Hào hờ hững nắm chặt tay cô, anh khẽ nhíu mày, lạnh lùng nói “Em về nghỉ ngơi trước đi, ở đây cũng không cần em.”
Chỉ cần hơi ấm không đủ, tay cô luôn lạnh ngắt.
“Không sao đâu, em ngồi ở đây một lát.” Lúc về cũng chỉ ở một mình cùng đám vệ sĩ kia, còn không biết Diêu Thục Phân sẽ yêu cầu cô điều gì.
Hạ Vũ Hào cũng nghĩ đến điều này, một bầu không khí thù địch thoáng qua khuôn mặt tuấn tú của anh. Thay vì tiếp tục khăng khăng, anh đã kêu lấy cho cô một cái túi chườm nóng.
Hướng Thu Vân cầm lấy túi chườm, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
“Trước kia nghe A Tung nói cậu chiều chuộng vợ, tôi còn không tin, hóa ra là thật!” Ông Bùi đi tới cười lớn nói, ông Tống và ông Chung đi theo sau ông.
“Cái này gọi là gì? Ngoài lạnh trong ấm.”
“Hạ tổng cũng rất tự giác, Hướng tiểu thư có một người chồng như vậy, thật là có phúc ba đời!”
Cho dù có chuyện gì xảy ra, Hướng Thu Vân cũng không cảm thấy mấy người họ đang nói tới Hạ Vũ Hào.
Bây giờ Hạ lão gia qua đời, Hạ gia đều do Hạ Vũ Hào quản lý, mà gần đây tập đoàn Hạ Thị cũng tham gia vào thí nghiệm trên người… Cái này có thể nói đây là mặt yếu nhất của Hạ gia gần vài chục năm nay.
Có lẽ bọn họ chạy tới đây là để thăm dò tình tình của Hạ gia, khi một con bò rừng mập mạp hung dữ để lộ ra bất cứ sơ hở nào, bọn họ sẽ như một bầy sói đói, tấn công từng đàn và ăn thịt riêng lẻ.
“Để các trưởng bối phải chê cười rồi. Chẳng qua đối với tôi mà nói, có thể ở bên Hướng Thu Vân, là tôi có phúc ba đời mới đúng.” Hạ Vũ Hào nói.