Đọc truyện hay
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Giang Minh Thắng nhìn cô còn muốn nói gì, nhưng cô không có cho anh ta có cơ hội mở miệng đã rời đi.
Anh ta nhìn bóng lưng của cô thì nhấc chân muốn đuổi theo, nhưng anh ta đi hai bước thì dừng lại rồi thở dài.
Anh ta đuổi theo cô thì có thể nói gì chứ? Chẳng qua làm cho cô càng cảm thấy anh ta phiền thôi!
“Minh Thắng, sao con và hồ ly tinh kia đứng với nhau vậy?” Mẹ Giang cau mày đi tới: “Tống Như đang đứng bên kia nhìn, sao con không biết tránh rắc rối thế? Nếu con bé hiểu lầm, muốn chia tay với con thì sao? Vậy còn có ai giúp nhà họ Giang chứ?”
“Cho dù cô ta không hiểu lầm thì nhà họ Tống cũng sẽ không lấy một số tiền lớn như thế để giúp chúng ta. Tập đoàn Giang Thị đã rơi vào tình trạng hiện tại, muốn trách thì trách mấy người đi!”
Giang Minh Thắng nói xong thì quay đầu bước đi.
Hiện tại nhà này làm cho anh ta cảm thấy chán ghét, nhất là mẹ anh ta. Bà ta đã gần năm mươi tuổi lại còn mập mờ với bác Hạ, hiện tại còn mang thai với đối phương!
Anh ta đi đến đâu cũng có thể nghe thấy tiếng mọi người bàn luận về mẹ và em gái mình, không dám ngẩng đầu lên. . .
“Minh Thắng? Minh Thắng, mẹ đã nói chuyện với con xong đâu, con đang đi đâu vậy?” Mẹ Giang nhìn bóng lưng của anh ta gọi vài tiếng, nhưng anh ta không quan tâm đến bà ta.
Bà ta tức giận giậm chân, đúng lúc nhìn thấy ba Giang đi tới: “Chồng ơi, ông đến đúng lúc lắm, ông nói với con trai cách xa hồ ly tinh kia một chút. Tống Như còn đang ở đây, nếu. . .”
“Tôi còn phải đi gặp mấy người, có chuyện gì thì bà tự nói với Minh Thắng đi.” Sắc mặt của ba Giang bình thường, nhưng đáy mắt mang theo sự chán ghét và mệt mỏi.
Ông ta nói xong thì không thèm nhìn bà ta lần nào, vẻ mặt mỉm cười đi về phía chủ tịch ngân hàng Kiến Hành ở thành phố B.