Tàn Độc Lương Duyên

Chương 781




Đọc truyện hay


Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!


Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!


Giang Minh Thắng nắm chặt tay lại, trái tim giống như có thứ gì siết chặt, đè nén, ngột ngạt, mỗi lần đập lên đều chậm chạp khó khăn.
Những tổn thương này đều là thật, dù là anh ta nói nghìn lời xin lỗi cũng không thể khôi phục lại trái tim của cô như ban đầu.
“Chủ đề lại đi xa rồi.” Hướng Thu Vân nói ra: “Vợ chưa cưới của anh đang nhìn, anh có việc gì thì cứ nói thẳng đi.”
Giang Minh Thắng nhìn cô, mấy lần muốn nói lại thôi rồi vẫn nói: “Em không cần lo lắng, cô ta sẽ không nói gì đâu.”
Hướng Thu Vân: “Tôi và anh không có gì với nhau, tại sao tôi phải lo lắng cô ta nói?”
Cô chỉ không muốn chịu tai bay vạ gió mà thôi!
“Cô ta ở đó chỉ vì đang chờ một kết quả.” Vẻ mặt Giang Minh Thắng đầy đau khổ, còn trộn lẫn sự giải thoát và áy náy.
Hướng Thu Vân không rảnh rỗi dây dưa với anh ta, hỏi tiếp: “Kết quả gì?”
“Tài chính của tập đoàn Giang Thị đứt gãy, anh muốn. . . Xin em giúp một tay, để Hướng Quân đồng ý cho mượn vốn giúp nhà họ Giang xoay vòng vốn, nếu như em đồng ý thì Tống Như sẽ tiếp tục đi theo anh, nếu em không đồng ý thì cô ta sẽ hủy hôn ước với anh.”
Giang Minh Thắng nói lời này thì cúi đầu thấp xuống, hận không thể chui xuống lòng đất.
Anh ta thực sự không có mặt mũi nói ra những lời này, nhưng muốn anh ta trơ mắt nhìn công ty tiếp tục như vậy thì lại không làm được. . .
Hướng Thu Vân sửng sốt một chút mới phản ứng được anh ta nói cái gì, cô cảm thấy hết sức buồn cười.
“Vậy tôi hỏi anh một câu, nếu bây giờ tập đoàn Hướng Thị rơi vào hoàn cảnh này, tôi cần xin anh hỗ trợ, anh sẽ đồng ý sao?”
Tài chính của tập đoàn Giang Thị có vấn đề cũng không phải chỉ một chút, lỗ hổng lớn như thế, không phải muốn lấp thì có thể lập được?
“Anh sẽ đồng ý!” Giang Minh Thắng không chút do dự.
Anh ta nợ cô rất nhiều, chỉ cần cô mở miệng, anh ta nhất định sẽ đồng ý!
Hướng Thu Vân cong môi: “Nếu như ba mẹ anh và Giang Hân Yên từ chối thì sao?”
Giang Minh Thắng im lặng.
“Bọn họ ngăn cản nên anh nhất định không giúp được tôi, cuối cùng anh chỉ cảm thấy áy náy, tìm tôi xin lỗi, nói sẽ nghĩ cách bù đắp cho tôi. Anh mãi mãi chỉ nói nhiều hơn làm, không sai đúng không?” Hướng Thu Vân hỏi.
Cổ họng Giang Minh Thắng nhúc nhích, anh ta há miệng như không có phát ra âm thanh.
Cô nói không sai.
“Giang Minh Thắng, tôi không thể giúp anh.” Hướng Thu Vân nói: “Nếu như lần này không có Hạ Vũ Hào và ông cụ Phong giúp thì tập đoàn Hướng Thị của chúng tôi còn thảm gấp mười, gấp trăm lần các anh!”
“Đừng nói Giang Hân Yên gài bẫy tôi, hại tôi ngồi tù hai năm, còn gãy mất một chân! Cho dù tập đoàn Hướng Thị có năng lực giúp các anh thì tôi cũng sẽ không giúp, đó là quả báo cho lòng tham của các anh!”
Cô không phải là thần thánh, cũng không thể lấy oán trả ơn, giúp đỡ kẻ thù của mình!
Giang Minh Thắng đã sớm đoán được kết quả như vậy, anh ta vốn nên thất vọng lại cảm thấy nhẹ nhõm.
Anh ta cố hết sức nhưng vẫn không thành công, anh ta cũng không thể tiếp tục thiếu nợ Hướng Thu Vân.
“Được, anh biết rồi.” Giang Minh Thắng gật đầu quay người muốn đi, anh ta đi hai bước lại quay về.
Anh ta nhìn Hướng Thu Vân: “Nếu như, nếu như hai năm trước anh lựa chọn tin tưởng em thì em sẽ đi với anh sao?”
Từ khi sau khi anh ta biết sự thật thì luôn suy nghĩ vấn đề này, anh ta không hỏi ra thì cảm thấy trong lòng khó chịu.
“Sẽ không.”
“Vì sao?”
“Tôi không thích anh.”
Trong con ngươi màu hổ phách của Giang Minh Thắng lóe lên sự u ám, anh ta cười bất đắc dĩ lại có chút chua xót: “Cho nên dù anh làm cái gì, em cũng sẽ không thích anh đúng không?”
“Phải.” Hướng Thu Vân không cho anh ta hy vọng, cô chưa bao giờ có tình cảm nam nữ với anh ta, nếu không thì anh ta theo đuổi cô thời gian dài như vậy, cô đã sớm đồng ý.