Tàn Độc Lương Duyên

Chương 775




Đọc truyện hay tại лhayhȯ​

Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!



Đây là lần đầu tiên con trai hiểu chuyện không để ý tới mình, sau đó người chồng bình thường ngoan ngoãn nghe lời lại cắt ngang lời bà ta nói, mẹ Giang tức giận đến vành mắt đỏ lên.


Bà ta tốn nhiều công sức cho nhà này, vì sao không có ai đau lòng yêu thương bà ta chứ?


Nếu lúc trước bà ta gả cho ông hai Hạ là được rồi, ít nhất lúc nào ông ta cũng đặt bà ta ở vị trí thứ nhất.


Hướng Thu Vân vừa tách khỏi Giang Minh Thắng thì Tống Như tìm tới, nói thẳng chuyện chính: “Tài chính của tập đoàn Giang Thị xảy ra vấn đề, cô có đồng ý giúp Minh Thắng không?”


“Không có.” Hướng Thu Vân nói xong thì muốn đi qua cô ta rời đi nhưng không được, cô ta kéo cô lại.


“Giang Minh Thắng thích cô nhiều năm như vậy, cho dù anh ấy tin những lời nói dối của Giang Hân Yên cũng chưa từng buông bỏ cô. Bây giờ cô lại không giúp chuyện nhỏ này, đúng là ác độ!”


Hướng Thu Vân đẩy tay Tống Như ra, thản nhiên nói: “Nếu là chuyện nhỏ thì nhà họ Tống các cô giúp là được rồi sao? Cần gì phải tìm tôi chứ?”


Trước kia cô chán ghét những trường hợp này, cảm thấy không thú vị.


Hiện tại cô chán ghét những trường hợp này là vì không muốn dây dưa với người đáng ghét, ví dụ như Giang Minh Thắng và Tống Như.


Tống Như cứng đờ, nghiến răng nghiến lợi: “Tài chính của tập đoàn Giang Thị thiếu một số tiền lớn như thế, sao nhà họ Tống muốn giúp thì có thể giúp chứ?”


“Các cô là thông gia với nhà họ Giang còn không giúp bọn họ, nhà họ Giang hại tôi, chẳng lẽ tôi còn đi giúp kẻ thù của mình à?” Hướng Thu Vân cười lạnh.


Trong mắt Tống Như thì cô là đồ ngu hay sao?


Tống Như nhíu mày: “Nhà họ Giang có lỗi rất nhiều với cô, nhưng người có lỗi là bà Giang và Giang Hân Yên, có liên quan gì với Minh Thắng? Anh ấy chỉ xem như là người bị hại của em gái mình thôi!”


“Ừm, lấy rượu hắt lên người tôi, để tôi quỳ gối ở cửa câu lạc bộ, còn dùng lời nói công kích người bị hại là tôi.” Hướng Thu Vân châm chọc nói.


Giang Minh Thắng cho rằng cô hại Giang Hân Yên, cũng không ít lần thay em gái mình trút giận, sỉ nhục cô!


Tống Như cứng đờ, sắc mặt có chút khó coi: “Anh ấy chỉ nói vài câu với cô mà thôi, cũng không phải cắt thịt của cô. Còn chuyện để cô quỳ gối ở cửa câu lạc bộ thì sau này anh ấy cũng đã quỳ, còn lên đầu đề các báo làm cho anh ấy và nhà họ Giang mất hết mặt mũi, như thế vẫn chưa đủ trả nợ lại sao?”


“Nhà họ Hướng các cô và Hạ tổng bắt tay gài bẫy nhà họ Giang, chắc chắn ăn được không ít tiền nhỉ? Cô lấy số tiền đó ra cũng đủ cho tập đoàn Giang Thị dùng!”


Giang Minh Thắng luôn nhìn Hướng Thu Vân mới làm việc, thậm chí vì cô mà anh ta còn từng cắt đứt quan hệ với gia đình! Vì sao cô chỉ nhớ những việc xấu kia mà lại không nhớ anh ta đối xử tốt với cô chứ?


Đúng là người không tim không phổi!


“Nếu như không phải nhà họ Giang gài bẫy tập đoàn Hướng Thị thì bọn họ cũng sẽ không rơi vào tình trạng này, đó là hậu quả của việc đó, tôi không thể giúp bọn họ.” Hướng Thu Vân phát hiện nói nhiều với những người này chỉ tốn sức lực.


Cô không muốn dây dưa với Tống Như nên gật đầu chuẩn bị tìm nơi vắng vẻ ngồi một lúc.


Nhưng cô vừa đi thì bị Tống Như giữ lại.


“Tôi không thể giúp nhà họ Giang, cô nói bao nhiêu cũng vô dụng, cô Tống nên buông tay đi.” Có không ít người đến tang lễ, Hướng Thu Vân không muốn náo loạn với Tống Như để người ngoài xem trò vui.


Trên mặt Tống Như đầy tức giận, còn có chút chịu đựng: “Coi như, coi như tôi cầu xin cô! Cô nể tình Giang Minh Thắng thích cô nhiều năm như vậy, cầu xin cô giúp anh ấy một chút!”


Hướng Thu Vân nhíu mày đang muốn mở miệng thì Lục Ngôn Sâm đi tới.


“Yêu cầu này của cô Tống có chút quá đáng. Cô Giang hại cô Hướng, anh Giang hiểu lầm cô Hướng, nhiều lần nói lời cay độc, trong lúc đó cô Hướng đã nhiều muốn tự tử, hiện tại cô Tống lại muốn cô ấy giúp nhà họ Giang, thật sự đang làm khó người khác đúng không?”


Tống Như lạnh mặt nhìn Lục Ngôn Sâm: “Chuyện này có liên quan gì đến anh?”