Tàn Độc Lương Duyên

Chương 773




Đọc truyện hay tại лhayhȯ​

Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!



Trước kia cô và anh rất thân thiết, sẽ không nhìn thấy anh ta đã chạy đi.


Hướng Thu Vân dùng sức hất anh ta ra, không kiên nhẫn hỏi: “Có chuyện gì?”


Nếu không phải người ở đây quá nhiều, cô sợ bị anh dây dưa làm cho người khác hiểu lầm thì cô sẽ không ở đây hỏi anh ta có chuyện gì!


Giang Minh Thắng nhìn cô, vẻ mặt phức tạp: “Cho dù lần trước anh và Tống Như không tìm các em nói chuyện hợp tác thì các em cũng biết những chuyện Hân Yên làm, đó là bẫy do các em lập ra đúng không?”


“Phải.” Hướng Thu Vân nói. Cập nhật chương mới nhất tại nhayhȯ。com


Chỉ trách Giang Hân Yên và người nhà Giang quá tham lam, đầu óc quá tối, nếu không phải bọn họ muốn đưa nhà họ Hướng vào chỗ chết, cũng sẽ không trúng kế liên tục, rơi xuống tình trạng này!


Giang Minh Thắng đã biết đáp án, nhưng anh ta nghe câu trả lời của cô thì nhất thời vẫn khó chấp nhận.


Anh ta nhìn cô, cười chua xót: “Hướng Thu Vân, em thay đổi rồi.”


Cô thay đổi đến mức anh ta không nhận ra.


Nhưng cho dù như thế, anh ta vẫn không buông bỏ được cô.


“Đúng vậy, tôi thay đổi bởi vì bị em gái tốt của anh ép buộc.” Hướng Thu Vân lạnh nhạt nhìn anh ta.


Con người cũng sẽ thay đổi để tiếp tục tồn tại.


Trong mắt cô không có chỉ trích, cũng không có tức giận, ánh mắt nhìn người xa lạ, lạnh nhạt không có tình cảm.


Nhưng lại giống như lửa thiêu đốt linh hồn của Giang Minh Thắng, đau đến mức anh ta cố cuộn mình lại: “Anh xin lỗi.”


Cho dù anh ta nói xin lỗi nhiều lần cũng vô dụng, nhưng vẫn muốn nói.


“Anh còn việc gì không?” Hướng Thu Vân không có tâm trạng phức tạp như anh ta, cô chỉ cảm thấy chán ghét, không muốn nhìn thấy anh ta.


Giang Minh Thắng đến tìm cô chắc chắn còn có những chuyện khác, nhưng lại không biết mở miệng thế nào. Đọc truyệŋ nhanh nhất tại Nhayho.č0m


Hướng Thu Vân không cho anh ta nhiều thời gian do dự: “Anh không có việc gì thì tôi đi trước.”


Anh ta ở bên cạnh làm cho cô cảm thấy mình đứng bên cạnh đống rác, thối không ngửi được, không thể kiên nhẫn được.


“Chờ một chút.” Giang Minh Thắng đưa tay muốn giữ lấy cô, nhưng lúc anh ta nhìn ánh mắt của cô thì thu tay lại.


Hướng Thu Vân không che giấu sự chán ghét với anh ta, cô lùi lại mấy bước kéo khoảng cách giữa hai người: “Giang Minh Thắng, tôi không nhớ rõ đây là lần thứ mấy anh nói không giữ lời.”