Tàn Độc Lương Duyên

Chương 766




Đọc truyện hay tại лhayhȯ


Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!


Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!



Vừa rồi bọn họ còn vô cùng lo lắng thương lượng chuyện tài sản, bây giờ lại gào khóc như người có hiếu.


Phòng bệnh rất lớn nhưng cũng không thể chứa được nhiều người, cuối cùng Hướng Thu Vân vẫn không đi vào, Hạ Vũ Hào ở bên ngoài với cô.


Không lâu sau ông ba Hạ chạy ra khỏi phòng bệnh đi đến trước mặt Hạ Vũ Hào: “Vì sao cháu không vào, có phải cháu đã sớm biết ông cụ không qua khỏi đúng không? Hả?”


Hướng Thu Vân không muốn nhìn thấy ông ta chất vấn Hạ Vũ Hào, cau mày nói: “Anh ấy không đi vào là vì chăm sóc cho tôi.”


Cô phụ nữ mang thai, Hạ Vũ Hào lo lắng người khác chen lấn đụng cô. Chú ba nói như vậy giống như trong lòng bọn họ chột dạ vậy!


Ông ba Hạ xì một tiếng: “Nó chăm sóc cho cô nên không cần tài sản riêng của ông cụ, ai mà tin chứ? Hạ Vũ Hào, cháu thành thật khai báo có phải cháu động tay động chân với ông cụ đúng không, ông ấy mới đột nhiên sắp không qua khỏi đúng không?”


Hạ Vũ Hào lặng lẽ liếc ông ta, không thèm để ý ông ta.


Nhưng trong mắt ông ba Hạ lại là ngầm thừa nhận, ông ta lớn tiếng nói: “Ông cụ sắp không qua khỏi, bác sĩ mới cho chúng tôi vào, có phải cũng do cháu giở trò đúng không? Vì sao cháu làm như thế? Có phải cháu lén lút lấy đi tài sản riêng của ông cụ đúng không?”


Ông ta trách mắng chưa đủ nên giơ tay muốn đánh Hạ Vũ Hào.


Một đứa cháu luôn chảnh như vậy, ông ta đã sớm nhìn không thuận mắt!


Còn có hai mươi phần trăm cổ phần, nếu không phải Hạ Vũ Hào chen ngang một chân thì những cổ phần đó cũng sẽ thuộc về nhà bọn họ!


Nhưng cái tát này của ông ta không thể rơi xuống, Hạ Vũ Hào bỗng nhiên nắm tay ông ta đẩy ra.


Ông ba Hạ không ngờ lần này anh không nể mặt mình như vậy, nhất thời không đứng vững, lảo đảo ngã xuống đất.


Hạ Vũ Hào nhìn từ trên cao xuống, cứng rắn nói: “Đừng đẩy những chuyện tôi không làm lên người tôi.”


Đến bây giờ chú ba này vẫn chưa hiểu rõ tình hình.


Không có ông nội làm chỗ dựa cho chú ba thì ông ta chẳng phải là cái thá gì!


“Nếu không phải cháu làm thì vì sao lại không đi vào? Đừng nói là vì chăm sóc cho Hướng Thu Vân, ai tin lời này chứ? Anh cả chị cả chị hai, tên nhóc này đã nuốt hết tài sản của ba rồi, mọi người mau đến đây!”


Ông ba Hạ ngã xuống đất, dứt khoát không dậy, lớn giọng quát, không khác gì với đàn bà đanh đá chợ búa.


Nhưng những người kia không ai để ý đến ông ta.


Ngược lại Hạ Nhuận Trạch cảm thấy mất mặt, đi tới dìu ông ta: “Ba, ba mau đứng lên đi.”


“Đứng cái gì? Con không nghe thấy ba nói sao? Hạ Vũ Hào đã lấy hết những tài sản còn lại của ông nội con rồi!” Ông ba Hạ cảm thấy không có ai hiểu mình, đúng là ngu ngốc!


Ông ta nghĩ tới chuyện Hạ Vũ Hào nuốt hết nhiều tài sản như thế thì cảm thấy trái tim đau đớn như dao đâm!


Ông cụ Hạ chết rồi, những người khác cũng đi ra nghe thấy ông ba Hạ nói thì nhìn về phía Hạ Vũ Hào như có điều suy nghĩ.


“Quá ồn ào.” Ông nội vừa qua đời, nhà họ Hạ đã tan đàn xẻ nghé, Hạ Vũ Hào không cho người khác có cơ hội khiêu khích mình mà cho người đưa ông ba Hạ đi.


Ông ba Hạ bị hai vệ sĩ đưa đi, vừa đi vừa giãy giụa, miệng không sạch sẽ mắng chửi.


“Hạ Vũ Hào muốn giết người, mấy người mù hết rồi sao?”


“Mau bỏ ông đây ra, nếu không thì ông đây giết chết mấy người đó có nghe hay không?”


“Anh hai, chị dâu, mấy người không nhường nhịn tên khốn này nữa, ông đây sẽ không khách khí!”


Không ai để ý đến ông ta, con cháu của ông ta cũng kiêng dè Hạ Vũ Hào nên không dám lên tiếng, giả vờ như không nghe thấy.


“Chờ một chút!” Hạ Nhuận Trạch mất mặt, cuối cùng vẫn đứng dậy: “Anh ba, dù sao ba em cũng là người lớn. Anh cho người đưa ông ấy ra ngoài như thế cũng không tốt lắm?”


Những người nhà họ Hạ có vẻ ai làm việc nấy, nhưng vẫn quan sát tình huống bên này, nhìn xem thái độ của Hạ Vũ Hào.


Hạ Vũ Hào lạnh nhạt nhìn anh ta: “Cậu có ý kiến sao?”


“Em chỉ cảm thấy ông nội vừa qua đời, anh đã đối xử với ba em như thế, nếu truyền ra ngoài thì danh tiếng của anh cũng không tốt.” Hạ Nhuận Trạch nhẹ nhàng nói.


“Ồ.” Hạ Vũ Hào nhàn nhạt lên tiếng, nói với vệ sĩ: “Bịt miệng ông ta lại rồi ném ra ngoài.”


Vệ sĩ trả lời một tiếng, cũng không nhìn sắc mặt của ông ba Hạ, một người trong đó cởi áo khoác ra nhét vào miệng của ông ba Hạ, sau đó đưa ông ta ra ngoài.