Đọc truyện hay
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Nhà họ Hạ mạnh hơn nhà họ Bùi rất nhiều, anh ta luôn phải chịu thua trước mặt Hạ Vũ Hào, nhưng lần này không cần như thế.
Mười mấy tên lưu manh chẳng ra sao mà thôi, còn không đến mức làm cho Hạ Vũ Hào để vào mắt. Nhưng Hướng Thu Vân ở đây, anh lo lắng cô bị thương nên nói vệ sĩ buông Chung Thiệu Ninh ra.
Nhưng trong mắt Bùi Tung thì cho rằng Hạ Vũ Hào sợ, mà tập đoàn Hạ Thị đang bị điều tra có liên quan đến thí nghiệm trên người có một nửa là sự thật.
Anh ta cười cười, lúc đối mặt với Hạ Vũ Hào thì sự kiêng dè lập tức biến mất: “Coi như Hạ tổng biết điều, tôi và cậu hai Chung sẽ không so đo chuyện này với anh.”
Hạ Vũ Hào không ngây thơ đến mức đôi co chuyện khí thế bằng miệng, anh thản nhiên nói: “Hiện tại anh có thể nói những người này rút lui được chưa?”
“Đương nhiên.” Bùi Tung vẫy tay, ra hiệu đám đàn em lùi lại.
Hạ Vũ Hào khẽ hôn lên tóc Hướng Thu Vân: “Em đi lên trước đi.”
Hướng Thu Vân cũng cảm thấy mình ở đây sẽ là gánh nặng cho anh nên gật đầu chuẩn bị rời đi, nhưng bị Bùi Tung ngăn lại: “Hạ tổng, chuyện này không thể được, tôi có lời muốn nói với cô Hướng.”
Anh ta cố ý sỉ nhục Hạ Vũ Hào, đưa tay sờ mặt Hướng Thu Vân.
Nhắc tới Hướng Thu Vân, dáng người không tệ, cho dù cô ở trong tù hai năm nhưng làn da này còn đẹp hơn những người khác.
Cũng không biết có phải anh ta muốn Hướng Thu Vân mấy lần cũng không thành công hay không, hiện tại anh ta càng nhìn cô càng cảm thấy cô xinh đẹp. Nhất là dáng vẻ lạnh lùng không quan tâm làm cho người ta ngứa ngáy.
Nhưng tay anh ta còn chưa đụng vào mặt Hướng Thu Vân thì bị Hạ Vũ Hào nắm lấy. Anh dùng sức rất lớn, anh ta cảm thấy đầu ngón tay sắp bị bẻ gãy.
“Hạ tổng đừng quên tình hình hiện tại của mình thế nào!” Bùi Tung đau đến nhăn mặt, nhưng dùng sức giãy giụa nhiều lần cũng không thoát được, ngược lại cảm thấy tay càng đau hơn.
Hạ Vũ Hào không để ý anh ta mà quay đầu nói với Hướng Thu Vân: “Em đi lên lầu trước đi.”
Anh không muốn cô nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu, cũng lo lắng mình ra tay sẽ làm cô bị thương.
“Ừm, anh cũng chú ý an toàn.” Hướng Thu Vân đưa tay trái che bụng dưới rồi quay người chuẩn bị rời đi.
“Không cho phép cô đi!” Bùi Tung nghĩ nhà họ Hạ sắp sụp đổ, đàn em mang theo rất nhiều nên ra lệnh cho bọn họ: “Mấy người ngăn cản cô ta lại cho tôi!”
Đám đàn em trả lời, ai cũng kích động.
Hướng Thu Vân bảo vệ bụng, không dám đi tiếp, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Trước ba tháng thai nhi vẫn chưa ổn định, cô không dám mạo hiểm.
“Để bọn họ tránh ra.” Hạ Vũ Hào dùng sức vào tay Bùi Tung hơn, không biểu cảm nói.
Bùi Tung không lập tức đồng ý, mà khiêu khích nói: “Anh có thể uy hiếp anh, tôi cũng có thể bắt Hướng Thu Vân uy hiếp anh. Mấy người đi lên cho tôi, bắt lấy Hướng. . . Á!”
Hạ Vũ Hào dùng sức, anh ta đau đến hét to một tiếng, mồ hôi trên trán chảy xuống.
“Trước khi anh bắt Hướng Thu Vân thì tôi có thể bẻ gãy ngón tay của anh đấy, có tin không?” Hạ Vũ Hào thấp giọng nói, vừa nói chuyện vừa tăng sức lực trên tay.
Bùi Tung cảm giác ngón tay sắp gãy, cũng không rảnh tranh luận chuyện nhà họ Hạ sắp sụp đổ với Hạ Vũ Hào: “Tin tin tin! Mấy người mau nhường đường đi!”