Đọc truyện hay
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Hướng Thu Vân cười một tiếng: “Tôi nói anh lại không tin, vậy anh còn hỏi tôi làm cái gì?”
Thái độ của cô làm cho vệ sĩ rất không hài lòng: “Cô Hướng nên điều chỉnh lại thái độ của mình, nếu như chúng tôi phát hiện cô truyền tin không nên nói với Hạ tổng, đến lúc đó cô sẽ hối hận.”
Hướng Thu Vân nhíu mày: “Ví dụ như?”
“Giết cô.” Vệ sĩ không hề do dự, giống như đang nói giết chết một con kiến.
Trong lòng Hướng Thu Vân lộp bộp một chút, phía sau lưng ẩn ẩn đổ mồ hôi.
Ông cụ Hạ có thể làm gì đó với một người, vậy đối với nhân vật lớn kia thì giết một người cũng không phải là vấn đề lớn gì.
Nếu như vệ sĩ nói với bên kia chuyện cô đã nói hết với Hạ Vũ Hào, chỉ sợ cô sẽ bị xử lý.
Nhưng nếu cô giải thích qua nhiều cũng làm cho vệ sĩ nghi ngờ.
Cả người Hướng Thu Vân căng thẳng, nhưng trên mặt lại ra vẻ tự nhiên: “Tôi có nói những lời không nên nói hay không thì trong lòng anh đã biết rồi nhỉ? Nếu anh đã biết thì còn hỏi tôi làm cái gì?”
Vệ sĩ không nói chuyện, chỉ nhíu mày nhìn cô.
Cô nhìn anh ta, cố duy trì vẻ tự nhiên: “Anh muốn nhắn nhủ điều gì hoặc là muốn nói gì thì hiện tại cứ nói đi. Nếu không thì Hạ Vũ Hào đi lên, anh không nói được gì, đến lúc đó đừng đẩy mọi chuyện lên người tôi.”
Vệ sĩ do dự, dường như đang suy nghĩ có nên tin cô hay không.
Một lát sau, anh ta lấy ra một thứ nhỏ bằng ngón tay cái, đưa tới trước mặt cô: “Làm phiền cô Hướng đeo thứ này, trước khi cô và Hạ tổng chia tay thì cho dù đi vệ sinh cũng phải mang theo.”
Hướng Thu Vân cầm lấy nhìn một chút rồi bỏ vào trong túi quần áo.
“Đây là máy nghe lén, cô nói gì, chúng tôi có thể nghe thấy bất cứ lúc nào, làm phiền cô đeo trên cổ.” Vệ sĩ lấy ra khỏi túi quần cô, lại đưa tới trước mặt cô.
Thứ này có một sợi dây thừng, đeo trên cổ giống như đồ trang trí tầm thường.
Chẳng qua Hướng Thu Vân nhìn mấy lần, không nhận: “Anh có chắc muốn tôi đeo lên cổ không?”
Cô lấy ra sợi dây chuyền ngọc sáu màu, nói với anh ta: “Anh trai tặng cho tôi sợi dây chuyền này vào ngày sinh nhật, có giá trị khoảng mười triệu, bình thường tôi luôn mang theo. Anh nói xem tôi đột nhiên thay đổi dây chuyền, Hạ Vũ Hào có hỏi ai tặng cho tôi không?”
Quả nhiên cô không đoán sai, những người này sẽ không cho cô và Hạ Vũ Hào có cơ hội ở chung.
“Cô không đeo cũng được, nhưng làm phiền cô mang theo mọi lúc mọi nơi. Mặt khác, mong cô đừng thủ dùng giấy bút trao đổi với Hạ tổng, chúng tôi sẽ thu dọn những thứ đồ liên quan.”
“Nếu như chúng tôi phát hiện cô có điểm đáng nghi, đến lúc đó cô nên lo lắng xem mình có thể còn sống hay không.”
Vệ sĩ cảnh cáo cô, cố tình hạ thấp giọng, lại luôn chú ý đến tình hình ngoài cửa, tính cảnh giác rất mạnh.
Hướng Thu Vân cầm máy nghe lén rồi bỏ vào túi quần áo: “Anh yên tâm, tôi không muốn chết hơn bất cứ ai. Cho dù tôi thích Hạ Vũ Hào, tôi cũng sẽ không đánh đổi mạng của mình.”
“Cô đúng là người hiểu chuyện.”
“Quá khen, nếu là anh thì cũng sẽ lựa chọn như tôi.” Hướng Thu Vân nghiêng đầu nhìn vệ sĩ, nhưng từ ánh mắt của anh ta thì không thể đoán được anh ta có tin tưởng cô hay không.
Vệ sĩ không dừng lại mà mở cửa ra ngoài.
Anh ta tìm một chỗ kín đáo gọi cho người kia: “Hôm nay Hướng Thu Vân và Hạ Vũ Hào tắm chung, chúng tôi không thể đi theo, cũng không biết cô ta có nói lời không nên nói hay không.”
“Có cần tìm cơ hội ra tay với cô ta hay không, kết quả cũng làm cho cô ta và Hạ Vũ Hào tách ra, nhân tiện có thể quấy rối anh ta.”
Bên kia truyền đến giọng già nua nhưng uy nghiêm: “Không cần, cứ làm việc theo kế hoạch là được, nếu không được thì tìm cách khác. Không được động vào Hướng Thu Vân, trừ khi không thể làm gì khác, đã nghe rõ chưa?”
“Vâng!”
Hạ Vũ Hào mặc áo choàng tắm đi xuống lầu thì thấy Bùi Tung và Chung Thiệu Ninh ngồi trên sô pha, mà đám đàn đứng sau lưng bọn họ, lít nha lít nhít.
Bùi Tung thấy người đi xuống không phải là Hướng Thu Vân mà là Hạ Vũ Hào thì sắc mặt hoàn toàn trắng bệch, ý cười trong mắt hồ ly cũng lập tức biến mất.
Anh ta vô thức đứng lên, kiêng dè nói: “Hạ tổng quay về lúc nào vậy, sao tôi không nghe thấy tin tức?”
“Tôi về lúc nào cũng phải báo cáo cho anh sao?” Cho dù Hạ Vũ Hào mặc áo choàng tắm nhưng trên người cũng có khí thế áp đảo.
Anh đi đến ghế sô pha, Bùi Tung lập tức đứng lên nhường, cười làm lành nói: “Tôi cũng chỉ tùy tiện hỏi một câu, không có ý gì khác, Hạ tổng đừng suy nghĩ nhiều.”
Hạ Vũ Hào không để ý đến anh ta, anh ngồi xuống, ung dung nhìn đám đàn em: “Cậu Bùi và cậu hai Chung mang nhiều nhiều đến nhà tôi như vậy là có ý gì?”