Đọc truyện hay
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Phó tổng giám đốc Lý cười cười, có ý riêng: “Theo lý mà nói chỗ lớn thế này, đồ trang trí lại không có bao nhiêu, nếu cô làm rơi thì phải tìm thấy chứ.”
“Là kim cương, có lẽ người nào đó nhặt được, nổi lòng tham lén lấy đi cũng không chừng.” Hướng Thu Vân cụp mắt xuống: “Phó tổng giám đốc Lý hỏi như vậy là đang hoài nghi tôi sao?”
Phó tổng giám đốc Lý liên tục xua tay: “Không có không có, cô đừng nghĩ lung tung! Cô là người Hạ tổng thích nhất, còn đang mang thai con anh ấy, cô muốn thứ gì mà chả có, không đáng làm chuyện trộm gà trộm chó, có đúng không?”
Diêu Thục Phân muốn cô biểu hiện rõ ràng như vậy, phó tổng giám đốc Lý chắc chắn sẽ nghi ngờ. Nhưng anh ta nghi ngờ cũng tốt, tốt nhất tìm người theo dõi cô, điều tra người đứng sau đám vệ sĩ là ai.
“Ông không nghi ngờ là tốt, hôm nay tôi còn phải đến bệnh viện, hẹn gặp lại.” Hướng Thu Vân nói xong, mở cửa đi.
Mấy vệ sĩ nhắm mắt đi theo sau lưng cô.
Phó tổng giám đốc Lý nhìn bóng lưng của bọn họ thì nhíu mày, cuối cùng gọi điện thoại: “Tìm cho tôi mấy người thông minh nhanh nhẹn theo dõi Hướng Thu Vân, bên người cô ấy có năm vệ sĩ, theo dõi cẩn thận một chút.”
Hướng Thu Vân ngồi vào trong xe, lạnh lùng nói với tai nghe bluetooth: “Tôi làm như vậy, bà Diêu có hài lòng không?”
“Cô không ngu ngốc như tôi nghĩ. Được rồi, cô mang theo USB đúng không? Trên xe có máy tính, bây giờ cô gửi tài liệu về hai hạng mục cho anh cô, để cậu ta mau chóng khởi động hai hạng mục này.” Diêu Thục Phân nói.
Hướng Thu Vân nói cần máy tính với đám vệ sĩ, làm theo lời Diêu Thục Phân.
【 Anh trai 】 Tài liệu gì?
【 Anh trai 】 Em lấy hai hạng mục này từ đâu ra? Vì sao em đột nhiên gửi cho anh?
Tại đây có hình ảnh
chắc hiện tại Diêu Thục Phân đã nhìn thấy lịch sử trò chuyện của cô với anh trai.
Diêu Thục Phân cười nói: “Cô làm việc không tệ. Được rồi, cô mau đến bệnh viện chữa trị chân đi, thời gian chữa trị chân của cô cũng không nhiều.”
Hướng Thu Vân nghe xong thì trong lòng rất không thoải mái, không để ý đến bà ta, nói vệ sĩ đưa cô đến bệnh viện.
Lục Ngôn Sâm không ở trong văn phòng, cô đi thăm ba cô một chuyến.
Hướng Bách Tùng im lặng nằm trên giường bệnh, cho dù ông ta đã trung niên nhưng vẫn đẹp trai nho nhã, không hề giống như thương nhân ham lợi ích.
Cho dù đến bây giờ, Hướng Thu Vân cũng không hiểu lý do lúc đó ông ta đẩy anh cô ra.
Từ đầu đến cuối ông ta là kẻ đê tiện ích kỷ, nếu không thì ông ta cũng sẽ không sợ anh trai và cô cướp mất công ty mà cố gắng nuôi dưỡng bọn họ thành người vô dụng. Dưới tình huống chưa biết rõ sự thật tai nạn xe hai năm trước đã kiên quyết đưa cô vào tù.
Nhưng một người như vậy lại đẩy anh cô ra trong lúc nguy cấp. . .
Cốc cốc cốc!
Hướng Thu Vân đang suy nghĩ thì tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
Cô đứng dậy đi mở cửa mới phát hiện Lục Ngôn Sâm gõ cửa.
“Tôi nghe y tá nói cô đã đến rồi đi, tôi đoán cô sẽ đến thăm chú Hướng.” Lục Ngôn Sâm cười với cô: “Hiện tại chữa trị hay là lát nữa?”
Hướng Thu Vân quay đầu nhìn người nằm trên giường rồi đi ra đóng cửa lại: “Hiện tại đi.”
Hai người và mấy vệ sĩ đi vào văn phòng của Lục Ngôn Sâm, văn phòng của anh ta không nhỏ, nhưng nhiều người đi vào thì có vẻ chen chúc.
“Làm phiền mấy người ra ngoài chờ được không?” Lục Ngôn Sâm hỏi mấy vệ sĩ.
“Mấy người ra ngoài đi, tôi ở lại đây với cô Hướng.” Vệ sĩ đứng đầu ra lệnh cho mấy người kia.
Lục Ngôn Sâm nhíu mày lại nhưng không nói gì, chỉ lấy quần bệnh nhân đưa cho Hướng Thu Vân. Sau khi cô thay xong thì bắt đầu châm cứu cho cô.
“Dì không tổ chức tang lễ, mẹ tôi và dì cả đều cảm thấy rất tiếc nuối. Không biết cô có tiện nói ra vị trí mộ phần hay không, chúng tôi cũng muốn đi thăm.”
Vu Tuệ Doanh qua đời chỉ mới mười ngày nửa tháng nhưng Hướng Thu Vân cảm thấy giống như đã trôi qua rất lâu.
Cô sửng sốt một chút mới lên tiếng: “Di thư của bà ấy nói muốn rải tro cốt ở biển rộng, không xây bia mộ, cũng không cần cúng bái.”
Có lẽ khi bà ấy còn sống chịu nhiều gò bó nên sau khi chết muốn làm người tự do.
Lục Ngôn Sâm dừng động tác một chút: “Tôi xin lỗi.”
“Không sao.”