Tàn Độc Lương Duyên

Chương 741




Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!


Đọc truyện cực hay được cập nhật nhanh nhất trên nhay.ho.com


Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!



Hướng Thu Vân không ngủ cả đêm.
Hướng Quân đến bệnh viện, cô vốn định trở về phòng sẽ báo cho Triệu Phương Loan hoặc là Chung Khánh Hiên tình huống hiện tại, để bọn họ điều tra người đứng sau mấy vệ sĩ này, đề phòng người khác gây bất lợi cho Hạ Vũ Hào.


Nhưng trước khi cô về phòng thì đám vệ sĩ muốn lấy đi điện thoại của cô, mà lại bọn họ yêu cầu cô không được khóa cửa, sợ cô chạy trốn.
Hướng Thu Vân lật qua lật lại đến trời sáng, vẫn không thấy buồn ngủ, ngược lại vệ sĩ gõ cửa đi vào đưa điện thoại cho cô.
“Cậu Hướng gọi tới.”
Hướng Thu Vân cầm điện thoại nhìn thời gian, phát hiện đã tám giờ sáng.
“Nếu cô Hướng không muốn anh trai mình nghi ngờ, liên lụy đến anh ta thì tốt nhất nên nghe máy. Hơn nữa, cô nhớ mở loa ngoài.” Vệ sĩ nói.
Cảm giác bị người khác giám sát, cuộc sống phải dựa theo sự sắp xếp của người khác làm cho Hướng Thu Vân muốn phát điên.
Nhưng ngoại trừ nhẫn nhịn thì cô không có cách nào khác!
Hướng Thu Vân cau mày mở loa ngoài: “Anh, sao vậy?”
“Ba vẫn chưa tỉnh lại. Bác sĩ nói có lẽ là người thực vật cả đời.” Giọng Hướng Quân đầy đau khổ.
Hướng Thu Vân sửng sốt một chút, chỉ cảm thấy bên tai ong ong.
Đầu tiên là mẹ tự tử, sau đó là chị dâu mất cánh tay phải, hiện tại ba lại thành người thực vật. . . Mọi chuyện xảy ra bởi vì có người muốn chia rẽ cô và Hạ Vũ Hào.
Nếu như lúc trước cô không thích Hạ Vũ Hào, cũng không ở bên cạnh anh, mọi chuyện sẽ không trở nên như vậy đúng không?
“Em đến công ty một chuyến đi, anh đã tìm luật sư đến chia đều cổ phần của ông ấy cho hai chúng ta. Anh chờ em ở công ty.” Hướng Quân nói tiếp.
Hướng Thu Vân nhíu mày vừa muốn nói chuyện thì anh cúp máy.
Cô lại gọi đi nhưng không ai nghe máy.
Anh trai muốn làm gì? !
“Anh đi ra ngoài trước đi, tôi phải thay quần áo.” Hướng Thu Vân ném điện thoại qua một bên, ngẩng đầu nhìn vệ sĩ.
Vệ sĩ không nhúc nhích.
Hướng Thu Vân kìm nén tức giận, cắn răng hỏi: “Thế nào, tôi thay quần áo, anh cũng phải theo dõi sao?”
“Tôi có thể quay lưng lại.” Vệ sĩ nói xong thì xoay người, xem ra hoàn toàn không định đi ra ngoài.