Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Đọc truyện cực hay được cập nhật nhanh nhất trên nhay.ho.com
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
“Hai ngày nay. Trong lòng sẽ thoải mái một chút.” Hướng Quân bị vệ sĩ đánh ngất nên ngủ được một lát, nhưng đáy mắt đầy tơ máu vẫn chưa hết, quầng thăm dưới mắt cũng đậm.
Hai anh em ngồi trong phòng khách, nhìn có vẻ bình thường không có gì khác biệt, nhưng Lâm Quỳnh Chi mất một cánh tay nên cuối cùng vẫn không giống.
Cho dù nói thế nào, Lâm Quỳnh Chi bị tai bay vạ gió do Hướng Thu Vân
“Em xin lỗi anh.” Hướng Thu Vân nói.
Hướng Quân bực bội: “Anh đã nói chuyện này không liên quan đến em rồi, sao em lại nói đến chuyện này?”
Anh ta dừng một chút, bỗng nhiên nhìn về phía cô: “Thu Vân, em nói bà già kia sợ bác gái thật sao?”
Hướng Thu Vân có chút loạn, cũng không biết anh ta hỏi câu này có ý gì nên khẽ gật đầu.
“Thu Vân!” Hướng Quân đứng lên, nhanh chóng đi đến bên cạnh cô, hấp tấp nói: “Em và bác gái có quan hệ tốt, bà ấy vẫn luôn rất thích em, em nói với bà ấy chặt đứt cánh tay phải của bà già kia được không?”
“!”
Hướng Thu Vân không ngờ anh ta muốn nói đến chuyện này, cô tránh né ánh mắt của anh ta: “Gần đây nhà họ Giang quấn lấy nhà họ Hạ không buông, bác gái rất bận, chúng ta vừa làm phiền bà ấy, đừng làm phiền người ta nữa.”
Cô nghĩ Hướng Quân sẽ còn nói thêm vài câu, đang suy nghĩ phải trả lời thế nào thì phát hiện anh ta buông cánh tay của cô ra.
“Ừm.”
Chỉ một chữ này, cũng không nói gì nữa.
Hướng Thu Vân ngẩng đầu thấy anh ta lùi lại kéo giãn khoảng cách của bọn họ. Anh ta chỉ lẳng lặng nhìn cô, đáy mắt có sự xa lạ, lạnh lẽo, thất vọng và đau khổ.
Cô mở miệng muốn giải thích cho bản thân hai câu lại phát hiện không có lời nào để nói.
Khó chịu.
Nếu như anh mắng cô hai câu, trong lòng cô còn tốt hơn một chút, nhưng anh lại không nói một tiếng mà chỉ nhìn cô.
“Anh đến bệnh viện với ba, sáng mai anh sẽ đi làm, em ở nhà chăm sóc tốt cho chị dâu em.” Hướng Quân cầm lấy áo khoác trên giá mặc vào rồi rời đi.
Hướng Thu Vân nhìn anh ra ngoài thì đi theo đến cổng, lúc này mới phát hiện trên mặt đất đã phủ một tầng tuyết trắng.
Trận tuyết đầu tiên của mùa đông này đã đến.
Biệt thự của Diêu Thục Phân.
Hướng Thu Vân vừa đi, Giang Hân Yên đã đến.
Chẳng qua chỉ có mấy ngày ngắn ngủi, cô ta đã gầy gò rất nhiều, sắc mặt không tốt lắm.
Cô ta mặc áo khoác màu nâu nhạt và quần jean bó sát, nhìn có vẻ không tệ lắm, nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể phát hiện áo khoác xù lông, quần jean cũng là đồ bán ở vỉa hè.
Ông cụ Giang đã thoát khỏi nguy hiểm nên xuất viện, ông ta không định bỏ qua cho cô , phá hỏng mọi đường lui, ép cô quay về xem mắt.
“Khi nào Hướng Thu Vân và Vũ Hào ngả bài thì vệ sĩ sẽ rời đi nửa tiếng. Tôi đã cho cô một thời gian dài nhất.” Diêu Thục Phân nói.
Giang Hân Yên ngồi vào ghế sô pha, rót chén trà cho mình: “Tôi biết rõ lý do bà làm như thế. Chúng ta cũng là đôi bên cùng có lợi, bà không cần ra vẻ bố thí như thế.”
Nếu không phải cô ta không muốn quay về, chịu sự sắp xếp với người nhà họ Nhậm thì cũng sẽ không lựa chọn hợp tác với bà già này!
“Tôi thích cô nhóc thông minh như cô, nhưng cô nói xem cô thông minh như vậy, sao lại rơi vào tình trạng này chứ?” Diêu Thục Phân che miệng cười khẽ.
Giang Hân Yên hơi nhướng mày, trực tiếp đứng lên: “Nếu bà không có ý định hợp tác, vậy, hẹn gặp lại, bà có thể tìm những người khác hợp tác.”
Cô không lề mề mà đứng dậy rời đi, hoàn toàn không giống như ra vẻ.
Diêu Thục Phân đứng lên gọi cô lại: “Vừa rồi tôi còn nói với Hướng Thu Vân, cô không dễ nổi nóng như cô ta! Được rồi, coi như tôi nói sai, tôi xin lỗi, chúng ta đàm phán cho tốt được không?”
“Nếu bà muốn đàm phán tốt thì bà đừng nói chuyện như thế.” Giang Hân Yên ngồi trở lại ghế sa lon.
Thôi Quân sai người làm lấy trái cây và đồ ăn nhẹ mới đặt trước mặt cô.
“Với năng lực của cô, cho dù quay về nhà họ Giang xem mắt thì sau này cũng có thể nghĩ cách tạo ra sự nghiệp lớn. Dù cô không muốn trở về nhà họ Giang cũng có nhiều cậu chủ để ý đến cô, Nhuận Trạch cũng là sự lựa chọn tốt, tại sao cô lại chọn hợp tác với tôi?” Diêu Thục Phân hỏi.
Giang Hân Yên ngẩng đầu lên: “Chỉ hợp tác một chút, bà còn hỏi nhiều như vậy?”
“Cô đừng tức giận, tôi không có ý gì khác. Dù sao cô làm như vậy sẽ buộc chặt với tương lai sau này, nhìn thế nào cũng không đáng, lỡ cô có ý đồ khác, làm lộ toàn bộ kế hoạch, tôi không gánh nổi hậu quả.” Diêu Thục Phân chậm rãi nói.
Giang Hân Yên ăn đồ ăn nhẹ mới trả lời bà ta: “Bởi vì tôi đã không còn tương lai, lý do này đã đủ chưa?”
Cô ta bằng lòng hủy hoại bản thân cũng sẽ không dựa vào những người đàn ông mà cô ta xem thường!