Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Đọc truyện cực hay được cập nhật nhanh nhất trên nhay.ho.com
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
“Được, nếu cô không muốn nghe những lời này thì tôi cũng không lải nhải nữa. Không dám dấu diếm, Hướng Thu Vân, tôi cảm thấy cô không xứng với Vũ Hào nên tôi muốn ngăn cản hai người.” Diêu Thục Phân chân thành nói.
Hướng Thu Vân nhíu mày, cô và Hạ Vũ Hào ở bên nhau, khi nào thì phải hỏi ý kiến người khác?
Cô đang định lên tiếng thì Diêu Thục Phân đã nói trước: “Hướng Thu Vân, tôi không trưng cầu ý kiến của cô, nếu cô đồng ý thì tôi lập tức thả Vũ Hào ra, nếu cô không đồng ý thì tôi chỉ có thể giải quyết việc chung.”
“Giải quyết việc chung? Cùng lắm thì bà cũng chỉ là một ảnh hậu già đã rời màn ảnh từ lâu, bà dùng thân phận gì để giải quyết việc chung?” Hướng Thu Vân châm chọc nói.
Cô không biết Diêu Thục Phân muốn làm gì, nhưng cô biết chắc Diêu Thục Phân cố ý tách cô ra khỏi Hạ Vũ Hào, tuyệt đối không phải vì tốt cho Hạ Vũ Hào!
Cuộc đời này Diêu Thục Phân ghét nhất có người nói bà ta già, nghe đến đây, bà ta thu hồi nụ cười: “Đừng bới lông tìm vết lời tôi nói, miệng lưỡi trơn tru với tôi cũng vô dụng. Hướng Thu Vân, tôi cho cô nửa giờ cân nhắc, đồng ý hay không đồng ý, chỉ cần nói một câu!”
Hướng Thu Vân mím chặt môi, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.
Như Diêu Thục Phân nói, bây giờ có nói thêm cũng vô ích, cô chỉ có hai lựa chọn: đồng ý hoặc không đồng ý!
“Nhưng trước khi cô trả lời, tôi phải nhắc nhở cô hai điều.” Diêu Thục Phân đứng dậy, đi đến trước mặt Hướng Thu Vân, vỗ vỗ lên mặt cô.
“Đầu tiên, ngay cả hai nhà Chúc, Triệu đều không thể động vào người của tập đoàn Hạ thị. Phong lão gia tử có thể chen mồm vào được nhưng tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào chuyện này.”
“Mặt khác, tập đoàn Hạ thị quả thực có liên quan đến thí nghiệm trên người, những chứng cứ kia đều là thật, nhưng Vũ Hào có biết hay không, trước mắt vẫn chưa có cách xác nhận.”
Mỗi một lời bà ta nói, sắc mặt Hướng Thu Vân lại khó coi mấy phần.
Bởi vì tất cả đều là sự thật.
Diêu Thục Phân đứng dậy, đi qua kéo Thôi Quân: “Được rồi, thời gian nửa giờ cân nhắc, sẽ không ai quấy rầy cô, cô suy nghĩ thật kĩ đi. Tất nhiên nếu cô muốn rời đi cũng không có người ngăn cản, hẹn gặp lại.”
Bà ta cười một tiếng, kéo cánh tay Thôi Quân, hai người cười cười nói nói rời đi.
Người hầu một lần nữa chuẩn bị cho Hướng Thu Vân một bình trà, một đĩa điểm tâm, một đĩa hoa quả rồi lui xuống.
Đại sảnh lớn như vậy trong nháy mắt chỉ còn lại một mình Hướng Thu Vân, chí ít là từ bên ngoài nhìn thấy là vậy.
Trong đại sảnh đèn đóm sáng trưng, nhưng bên ngoài lại là đêm đen, không có ồn áo náo nhiệt của thành thị, cũng không có tiếng côn trùng kêu vang, chỉ có tiếng gió ngẫu nhiên truyền đến, yên tĩnh đến đáng sợ.
Hướng Thu Vân căng lưng ngồi một lúc, sau đó thử đứng dậy, đi về phía cửa.
Cho đến khi cô đi đến nơi giao nhau của cổng, vẫn như cũ không có người ngăn cản cô, nhưng cô vẫn dừng lại.
Nếu như cô rời đi như vậy, Hạ Vũ Hào phải làm sao bây giờ?
Nhưng nếu cô đồng ý với Diêu Thục Phân, Hạ Vũ Hào thật sự được thả ra sao?