Đọc truyện tương tự được cập nhật nhanh nhất trên Vietwriter.vn
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
“Hiện tại tôi không thể đi tìm bà. Bà sắp xếp hai người trông coi cháu của tôi, nếu tôi đi mà bọn họ làm gì với cháu gái tôi thì sao có thể giải thích với anh chị tôi chứ?”
Hướng Thu Vân cố gắng đè xuống tức giận, cảm xúc càng kích động thì càng dễ dàng rơi vào bị động.
Với cục diện bây giờ thì cô đã đủ bị động rồi.
Qua một hồi lâu Diêu Thục Phân mới nói: “Nếu cô chỉ lo lắng chuyện này thì dễ nói thôi.”
Bà ta nói xong thì nói với bên kia: “Mẹ Lý gọi điện thoại cho hai người kia nói bọn họ quay về.”
Người được gọi là mẹ Lý lên tiếng.
Diêu Thục Phân: “Thế nào cô nhóc, bây giờ cô có thể đến không?”
“Sao tôi biết bà có đang diễn trò cho tôi xem hay không.” Hướng Thu Vân nói.
Diêu Thục Phân cũng không vội: “Hiện tại Vũ Hào đã vào tù, tôi muốn cô làm gì thì bắt nó làm quân bài là được, cháu gái của cô không có tác dụng với tôi. Chẳng qua tôi có hiểu tâm trạng của cô, nếu cô không tin thì chờ một chút đi, bọn họ cũng xuống lầu nhanh thôi.”
Lời bà ta nói giống như thật sự gọi hai người trông coi hai đứa nhỏ quay về.
Nhưng Hướng Thu Vân không dám tin tưởng bà ta, cẩn thận một chút cũng không có hại.
Buổi tối có chút lạnh, Hướng Thu Vân lại sợ lạnh, tay cô cầm điện thoại đã lạnh đến đỏ lên.
Chẳng qua năm phút sau có hai người đi ra khỏi nhà.
Bọn họ đi tới trước mặt Hướng Thu Vân, khom người một cái, lễ phép nói: “Cô Hướng, chúng tôi là người chăm sóc cho cô chủ nhỏ và cậu chủ nhỏ. Hiện tại cô cùng chúng tôi đến chỗ bà Diêu hay là tự cô đến?”
Hướng Thu Vân tuyệt đối không thể một mình đi gặp Diêu Thục Phân vào lúc muộn như vậy, cô ra hiệu bằng mắt cho vệ sĩ đưa để bọn họ bắt hai người này lại.
Hai vệ sĩ gật đầu.
Nhưng bọn họ còn chưa kịp hành động, giọng của Diêu Thục Phân vang lên: “Người của tôi hỏi, sao cô không trả lời? Hướng Thu Vân, không lẽ cô muốn bắt hai người lại uy hiếp tôi chứ?”
“Bà lo xa rồi.” Hướng Thu Vân thật sự hiểu được cảm giác khó chịu khi người khác đoán đúng suy nghĩ của mình.
“Có phải tôi lo xa hay không thì cô biết rõ hơn tôi. Chẳng qua tôi khuyên cô đừng làm như thế, nếu không thì Vũ Hào ở trong tù không tốt đâu.” Diêu Thục Phân nói.
Hướng Thu Vân chau mày: “Bà làm cho Hạ Vũ Hào không dễ chịu ở trong tù, chẳng lẽ tôi không thể làm cho người của bà không dễ chịu sao?”
Diêu Thục Phân giống như nghe thấy chuyện cười: “Dù bọn họ chết cũng không liên quan đến tôi, tôi cũng chỉ bồi thường chút tiền mà thôi.”
“Thả bọn họ ra.” Hướng Thu Vân siết chặt điện thoại, quay đầu nói với vệ sĩ.