Tàn Độc Lương Duyên

Chương 732




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!


Đọc truyện được cập nhật nhanh nhất trên Vietwriter.vn


Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!


Ba người cứ giằng co trong chốc lát, cuối cùng Hướng Quân đi tới kéo hai người đứng dậy.


“Đừng trách ai cả, chuyện này nói cho cùng là do bà già Diêu Thục Phân! Nếu không phải bà ta thì sẽ không xảy ra những chuyện này!”


Lâm Quỳnh Chi cúi đầu, khẽ thở dài: “Em cũng chỉ muốn đưa Thu Vân ra nước ngoài, mọi chuyện kết thúc, không nghĩ tới. . .”


“Đừng buồn rầu nữa, cũng đừng nói gì nữa. . .” Hướng Quân nói một nửa thì dừng lại, mắt đỏ lên hét lớn: “Sao em gặp chuyện lại không nói với anh một tiếng? Có phải em muốn mất một cánh tay để cả đời này anh luôn áy náy đúng không?”


Tại đây có hình ảnh


- NhayHo.Com




Người khác không phải gặp một trong những chuyện này, vì sao anh ta gặp nhiều như vậy? !


Hai vợ chồng giằng co, không ai nói nữa.


Tình cảm của bọn họ rất tốt, gần như không có cãi nhau, mà lúc này lại cãi nhau đến đỏ cả mang tai, không ai nhường ai.


Hướng Thu Vân thấy vậy thì trong lòng khó chịu, cô há to miệng lại không phát ra được tiếng nào. . . Không phải cô không muốn nói mà là không có mặt mũi nói chuyện.


Nếu như không phải là vì cô thì sẽ không xảy ra những sự tình này.


“Bây giờ ông đây đi giết chết hai người giúp việc kia, để xem bà già kia còn có thể làm ra chuyện quỷ quái gì nữa!” Sự áy náy, tức giận và ý thức được bản thân vô dụng đến bất đắc dĩ, gần như muốn xé nát trái tim Hướng Quân.


Anh ta quay người đi vào trong biệt thự.


Hướng Thu Vân giữ anh ta lại: “Anh, anh đừng làm loạn.”


“Làm loạn cái gì? !” Hướng Quân gần như sụp đổ: “Anh không giết chết hai người kia thì làm sao bây giờ? Hả? Hôm qua bà già kia có thể lợi dụng hai người này đưa Đào Đào đi, muốn chị dâu cánh tay của chị dâu em, ngày mai bà ta lại dùng chiêu cũ muốn mạng của em!”


Anh ta như phát điên, tay phải dùng sức đấm vào lồng ngực, vừa khóc vừa cười: “Anh có thể làm gì? Anh còn có thể làm gì? Chẳng lẽ để anh nhìn em gái, vợ con mình, tất cả người bên cạnh anh chịu sự khống chế của bà già kia sao? !”


Màn đêm yên tĩnh, anh ta như thú hoang điên cuồng gào thét.


“Anh tức giận với một người đang mang thai Thu Vân làm gì? Trong lòng anh không dễ chịu, trong lòng cô ấy dễ chịu sao?” Lâm Quỳnh Chi chắn trước mặt Hướng Thu Vân.


Có lẽ bởi vì dùng quá sức, miệng vết thương của cánh tay phải bắt đầu chảy máu, nhuộm đỏ băng vải, mùi máu tươi phảng phất trong không khí.


Lúc này Hướng Thu Vân cảm thấy như quay lại thời điểm cô ra tù, Hạ Vũ Hào dùng người nhà uy hiếp cô, muốn cô làm việc ở câu lạc bộ. Cô tức giận, oán hận, nhưng lại không thể không đè xuống, làm theo yêu cầu của anh ta.


Chỉ có điều lần này người uy hiếp cô biến thành Diêu Thục Phân.


“Em không biết mình đang bị thương sao? Em không đợi trong bệnh viện lại chạy đi lung tung làm gì? Em làm mẹ hai đứa bé rồi sao còn không biết chăm sóc mình chứ?” Hướng Quân cũng không kịp nghĩ những chuyện khác, lo lắng kiểm tra vết thương của Lâm Quỳnh Chi.


Vết thương bị rách thì phải đến bệnh viện xử lý.


Hướng Quân xoay người ôm lấy Lâm Quỳnh Chi đi về phía xe, anh ta vừa đi mấy bước thì dừng lại. Anh ta quay đầu nhìn biệt thự, gân xanh trên trán hiện rõ.


“Vết thương của em không sao, không cần đi bệnh viện, anh thả em xuống!” Lâm Quỳnh Chi không yên tâm về hai đứa bé, giãy giụa trong lòng anh ta.


Cô ta càng giãy giụa thì vết thương càng nghiêm trọng hơn, băng vải thấm đầy máu dính lên quần áo của Hướng Quân trên.


Hướng Quân đau lòng, đè cô ta lại quát: “Em có thể đừng giày vò bản thân được không? Máu chảy ra rồi! Chảy nhiều máu như vậy, em còn muốn sống nữa không? !”


Anh ta quay đầu nhìn về phía Hướng Thu Vân: “Anh đưa chị dâu em đến bệnh viện, hai đứa bé giao cho em!”


“Ừm.”


Cho dù cô chết cũng sẽ không để hai đứa bé xảy ra chuyện, chuyện này vốn không có quan hệ đến bọn họ.


Hướng Thu Vân nhìn Hướng Quân lái xe rời đi, cô đứng tại chỗ một lát lấy điện thoại ra gọi cho Diêu Thục Phân.


Lần này Diêu Thục Phân nghe máy, trong điệu như mèo vờn chuột, mang theo sự đùa giỡn: “Tôi đã nói cuối cùng cô sẽ đến tìm tôi mà, nói không sai chứ?”


“Tôi muốn nói chuyện với bà.” Hướng Thu Vân nói.


Diêu Thục Phân cười: “Nói chuyện? Vậy bây giờ cô đến tìm tôi?”