Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Đọc truyện được cập nhật nhanh nhất trên Vietwriter.vn
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Cô có chút do dự, không biết có nên nói chuyện chị dâu bị ép cho anh trai hay không.
Nhưng nếu như Diêu Thục Phân và chị dâu hợp tác, không tồn tại sự uy hiếp,, đối với anh trai mà nói lại là một đả kích khác.
Ánh sáng trong mắt Hướng Quân tối đi, lại trở thành sáng vẻ đờ đẫn: “Người khác nói anh vô dụng, cái gì cũng không biết, nhưng chị dâu em lại khen ah.”
Anh ta cười khổ hai tiếng: “Anh lại tin cô ta! Rốt cuộc sự thật là gì? Cô ấy và những người khác đều ghét bỏ anh, cô ấy thích Hạ Vũ Hào. . .”
“Anh!” Hướng Thu Vân ngắt lời anh ta: “Anh đừng kết luận chuyện của chị dâu vội! Cho em. . . Cho em ba ngày, em sẽ nói rõ chuyện của chị dâu cho anh biết.”
Hướng Quân nghe vậy thì bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn: “Em có ý gì? Không phải chuyện của chị dâu em đã kết luận rồi sao?”
Hướng Thu Vân né tránh ánh mắt của anh ta, cau mày nói: “Anh đừng hỏi nhiều như vậy, chậm nhất là ba ngày, em sẽ nói rõ chuyện này cho anh. Em còn có việc nên đi trước, anh chăm sóc ba nhé, nếu anh đi làm lại thì mời người chăm sóc ông ấy.”
Cô không cho anh ta có cơ hội hỏi mà vội vàng đi vào thang máy, mấy cái vệ sĩ đi sau lưng cô.
Bên ngoài có chút lạnh, Hướng Thu Vân nắm chặt quần áo ngồi lên xe.
Mấy vệ sĩ lên xe, người lái xe hỏi: “Cô Hướng, bây giờ đi đâu?”
Đi đâu?
Hướng Thu Vân cũng không biết.
Cô vẫn không biết chuyện Hạ Vũ Hào bị đưa đi sẽ phát triển thế nào, cô đang do dự có nên đi tìm Diêu Thục Phân hay không.
Diêu Thục Phân không phải là người hiền lành, lần này cô đi qua thì không biết sẽ gặp phải chuyện gì. Bà ta có thể giúp Hạ Vũ Hào thì tốt, nếu Diêu Thục Phân lợi dụng cô làm cho tình hình của Hạ Vũ Hào càng xấu đi thì không bằng không đi.
“Cô Hướng?” Vệ sĩ nghĩ cô không nghe thấy nên hỏi lại.
Hướng Thu Vân xoa trán, mệt mỏi nói: “Quay về. . . Trúc Hiền Trang trước đi.”
Cô cũng không biết nên làm gì.
Nếu không được, cô cũng chỉ có thể đi tìm Diêu Thục Phân.
Vệ sĩ trả lời một tiếng, khởi động xe.
Hướng Thu Vân nhìn ngoài cửa sổ, trong đầu giống như có một đống thứ lại như không có gì. Lúc xe chạy được nửa đường, cô lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Quỳnh Chi.
Cho dù chị dâu bị ép hay là hợp tác với Diêu Thục Phân thì trước mắt có thể xác định được chị dâu biết nhiều hơn cô.
Nhưng điện thoại vẫn không kết nói được như trước đó.
Hướng Thu Vân suy nghĩ rồi gửi tin nhắn cho cô ta.
【 Tôi đã biết giao dịch của chị và Diêu Thục Phân rồi. 】
Có lẽ có thể lấy được chút tin tức từ miệng chị dâu.
Trên điện thoại vừa thông báo tin nhắn đã gửi đi thành công thì Lâm Quỳnh Chi gọi tới.
Hướng Thu Vân không lập tức nghe máy, có vẻ cô không kịp chờ đợi, lúc tiếng chuông vang lên lần thứ ba thì cô mới nghe điện thoại.
Cô sợ Lâm Quỳnh Chi phát hiện ra manh mối nên cẩn thận nói: “Chị. . .”
“Bây giờ cô đang ở đâu? Cô gặp bà ta rồi sao? Bà ta yêu cầu cô làm cái gì? Cô đừng giao dịch gì với bà ta, nếu cô đang ở chỗ bà ta thì tranh thủ nghĩ cách rời đi đi!” Lâm Quỳnh Chi nói rất nhanh, nghe rất tức giận.
Lời nói lộn xộn, Hướng Thu Vân không lên tiếng, cô vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
“Không phải cô hỏi tôi chuyện cánh tay sao? Bởi vì Diêu Thục Phân dùng hai chị em Đào Đào uy hiếp tôi, để tôi đẩy chuyện lịch sử trò chuyện lên người Hạ tổng, chia rẽ cô và Hạ tổng.”
“Nhưng tôi không thành công. . . Bà ta cho người đưa Đào Đào đi, nói muốn một cánh tay của tôi mới trar Đào Đào lại.”
“Hạ tổng không phải đã mời mấy vệ sĩ cho cô rồi sao? Cô đừng rời xa bọn họ thì Diêu Thục Phân tuyệt đối không động vào cô được!”
Không ngờ là bị uy hiếp!
Sắc mặt Hướng Thu Vân trắng bệch, ngón tay không ngừng run rẩy.
Chị dâu mất cánh tay, ba trở thành người thực vật. . . Có thể nói là bởi vì cô hay không?
“Trong nhà nhiều người như vậy, sao bà ta có thể dùng bọn Đào Đào uy hiếp chị được?” Giọng Hướng Thu Vân đang run.
Lâm Quỳnh Chi cười khổ một tiếng: “Lúc tôi tuyển người đã không cẩn thận, hiện tại hai người chăm sóc bọn Đào Đào là người Diêu Thục Phân phái tới. Bà ta nói đừng thử đuổi hai người kia đi, nếu không thì tôi sẽ mãi mãi không gặp được hai đứa bé.”
“Sau đó tôi cũng thử qua giành lại hai đứa bé từ trong tay bọn họ, nhưng hai người kia thay phiên trông coi, cho dù buổi tối cũng có một người ngủ kế bên, tính cảnh giác rất cao.”
“Tôi đã thử nhiều lần đều thất bại, Diêu Thục Phân nói tôi đừng thử nữa, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả. Cô cũng biết chuyện sau đó rồi đấy.”