Tàn Độc Lương Duyên

Chương 724




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đọc truyện hay:


Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!


Liên hệ admin để vào nhóm kín đọc full


“Hai người ở lại đây, hai người đi theo tôi ra ngoài một chuyến.”


Hướng Thu Vân mang theo hai vệ sĩ đến phòng 1236, bởi vì hai vệ sĩ quá cường tráng, ngoại hình của cô quá gây chú ý, trên đường đi có không ít người chú ý.


Cô làm như không nhìn thấy, chạy chậm tới phòng 1236.


“Cô là cô Thu Vân sao?” Có y tá tới hỏi.


Hướng Thu Vân gật đầu: “Cô ấy đâu?”


“Vết thương đã được băng bó kỹ, nhưng bởi vì mất máu quá nhiều hiện tại đang hôn mê, đang ở trong phòng bệnh. Bây giờ cô có tiện đóng tiền viện phí không?”


Có lẽ bởi vì hai vệ sĩ đứng bên cạnh cô quá dọa người, y tá nói chuyện có chút lắp bắp.


Hướng Thu Vân lấy ra một tấm thẻ đưa cho vệ sĩ để anh ta đi giao nộp tiền, mà cô mang theo vệ sĩ khác đi vào phòng bệnh.


Trên giường bệnh, mặt Lâm Quỳnh Chi trắng bệch, có lẽ bởi vì quá đau, lông mày của cô ta nhíu lại.


Hướng Thu Vân vén chăn lên nhìn thì thấy toàn bộ cánh tay phải đều trống rỗng, cô đưa tay sờ quần áo, cánh tay không giấu ở bên trong, thật sự bị chặt đứt.


Tay cô run run đắp lại chăn.


“Vì sao cánh tay của cô ấy bị chặt đứt?”


“Từ vết thương có thể thấy là bị người khác chặt đứt. Nhưng người đi đường báo cảnh sát và gọi xe cấp cứu nói lúc bọn họ nhìn thấy cô ta thì đã nằm trong vũng máu, bên cạnh không có người khác.”


Hướng Thu Vân gật đầu, có cảm giác như đang nằm mơ.


Chị dâu rời khỏi nhà hai ngày mà thôi, sao lại đột nhiên bị người ta chặt đứt cánh tay?


Rốt cuộc có người ép chị dâu làm gì đó? Hay là chị dâu làm trò tự mình hại mình? Hoặc là chẳng lẽ chị dâu nợ bọn vay nặng lãi hay là trêu chọc người của xã hội đen?


Trong lòng cô rối bời.


Đúng lúc này y tá đột nhiên chỉ vào giường bệnh, vui vẻ nói: “Cô ta tỉnh lại rồi.”


Hướng Thu Vân quay đầu thấy Lâm Quỳnh Chi đã tỉnh đang nhìn mình.


“Thế nào rồi? Cô có cảm thấy có chỗ nào không thoải mái không?” Y tá đi đến bên giường hỏi.


Lâm Quỳnh Chi lắc đầu: “Không sao, cô ra ngoài trước đi.”


Y tá còn có một đống việc phải làm, nghe cô ta nói không sao thì ghi lại số liệu rồi rời đi.


Trong phòng bệnh chỉ còn lại Lâm Quỳnh Chi, Hướng Thu Vân và một vệ sĩ.


“Chuyện gì xảy ra với cánh tay? Là có người ép chị làm gì đúng không?” Hướng Thu Vân biết không nên ôm hi vọng, nhưng cô không kiềm chế được mình: “Chị có khó khăn gì thì có thể nói ra, chúng ta cùng giải quyết.”


Lâm Quỳnh Chi muốn ngồi dậy, nhưng mất máu quá nhiều, cô ta không có sức lực, lại thiếu một một tay nên mãi không ngồi dậy được.


Hướng Thu Vân hơi nhíu mày, muốn đi qua dìu cô ta thì bị từ chối.


“Hai anh em các cô có nhược điểm ngây thơ đến buồn cười. Sự thật bày ra trước mặt, cô còn đang suy nghĩ gì? Thật sự ngốc đến mức không đành lòng lừa cô.” Lông mày Lâm Quỳnh Chi mang theo sự cười nhạo.


Tại đây có hình ảnh


- NhayHo.Com




Nhưng lúc này cô nhìn Lâm Quỳnh Chi xa lạ, lời đến bên miệng lại nuốt xuống, sau đó không nói gì mà quay người rời đi.


Rốt cuộc là vì sao?


Vì sao nhà họ Hướng lại biến thành như vậy?


Hướng Thu Vân quay về phòng bệnh của Hướng Bách Tùng nhưng không đi vào, cô đứng trong hành lang ngây người nhìn ngoài cửa sổ.


Lúc đó mỗi ngày mẹ đều nhìn ngoài cửa sổ, trong lòng suy nghĩ cái gì?


Muốn nhảy xuống để mọi chuyện kết thúc?


Tiếng chuông điện thoại cắt ngang suy nghĩ của cô, cô nhìn màn hình hiển thị rồi nghe điện thoại: “Xin chào.”


“Là Thu Vân à?” Bên kia vang lên một giọng nữ xa lạ.


Hướng Thu Vân ừ một tiếng, khẽ nhíu mày: “Bà là?”


Cô chưa từng nghe qua giọng nói này, mà nghe giọng nói thì có vẻ người này đã không còn trẻ tuổi.


“Tôi là bà nội của Hàn Xuyên, có lẽ thằng bé đã nói với cô về tôi đúng không?” Người phụ nữ cười cười.


Bà nội Hạ Vũ Hào? Ảnh hậu nổi tiếng đã sớm biến mất không có tin tức sao?


Hướng Thu Vân chưa nghe Hạ Vũ Hào nói về Diêu Thục Phân, nhưng lại nghe nói một số chuyện của bà ta, có ấn tượng không tốt với bà ta: “Điện thoại của tôi hết pin rồi, xin lỗi.”


“Muốn biết vì sao chị dâu của cô làm như vậy thì đừng cúp điện thoại.”


Hướng Thu Vân tay đều đã treo tại cúp máy nút bấm bên trên, nhưng nghe được câu này, lại đem tay dịch chuyển khỏi: “Ngài có ý tứ gì? Chị dâu tôi làm như vậy, cùng ngài có quan hệ?”


“Chuyện này cũng không phải ở trong điện thoại, một đôi lời có thể nói rõ ràng. Ngươi nếu là muốn biết chuyện gì xảy ra, chúng tôi có thể hẹn cái địa phương thật tốt nói chuyện.”


Hướng Thu Vân nghĩ tới chị dâu làm như vậy có liên quan đến Diêu Thục Phân thì cơn tức giận trong người không ngừng bốc lên.


Cô hít sâu một hơi, châm chọc nói: “Nếu bà cho người chặt đứt cánh tay của chị dâu thì sao tôi dám đến đó? Nếu bà muốn tìm người bắt cóc tôi, ép Hạ Vũ Hào làm chuyện xấu gì đó thì không phải là tôi tự chui đầu vào lưới sao?”


Cô đã biết ngày đó Hạ Vũ Hào gặp phải người quen là ai rồi.


“Con nít con nôi đừng nói chuyện như thế. Nếu cô không đồng ý thì tôi cũng không ép cô, cô lưu số này lại, cô sẽ đến tìm tôi thôi.”


Hướng Thu Vân không nói gì mà cúp điện thoại, sau đó gọi cho Hạ Vũ Hào.


Chẳng qua cô gọi nhiều lần nhưng không có ai nghe máy.


Trong lòng cô đột nhiên có chút lo lắng, Hạ Vũ Hào chưa từng như thế!


“Hai người ở lại bệnh viện chăm sóc cho anh và ba tôi, hai anh đi với tôi đến tập đoàn Hạ Thị.” Hướng Thu Vân dặn dò một tiếng rồi vội vàng xuống lầu, vệ sĩ lái xe đưa cô đến tập đoàn Hạ Thị.


Cửa chính tập đoàn Hạ Thị đuậ hơn mười chiếc xe cảnh sát.


Hướng Thu Vân chạy đến thì đúng lúc nhìn thấy mười mấy cảnh sát vây Hạ Vũ Hào ở giữa để anh lên một chiếc xe cảnh sát gần nhất.


“Hạ Vũ Hào!” Hướng Thu Vân vội vàng xuống xe, gọi Hạ Vũ Hào một tiếng.


Nhưng Hạ Vũ Hào chỉ nhìn cô một cái, cảnh sát bên cạnh đã ép anh ngồi vào.


“Hạ Vũ Hào! ! !” Hướng Thu Vân chạy chậm qua, nhưng cô chưa tới gần thì bị mấy cảnh sát ngăn cản: “Cô gái, xin đừng ảnh hưởng chúng tôi thi hành công vụ.”


Phó tổng giám đốc Lý cũng bên cạnh, anh ta nói xin lỗi với cảnh sát rồi kéo Hướng Thu Vân ra phía sau.


Đám cảnh sát lên xe, hơn mười chiếc xe cảnh sát rất nhanh biến mất trong tầm mắt Hướng Thu Vân.


“Vừa rồi một đám cảnh sát đến công ty nói tập đoàn Hạ Thị dính líu đến việc làm sổ sách giả và tự mình tiến hành thí nghiệm trên người, sau đó đưa Hạ tổng đi.” Phó tổng giám đốc Lý nói.


Hướng Thu Vân nghe vậy thì sắc mặt trắng bệch, hỏi lại: “Vừa rồi?”


“Ừm, trước khi cô đến khoảng mười phút. Không nói cụ thể, chỉ nói làm sổ sách giả và thí nghiệm trên người, sau đó cưỡng ép Hạ tổng đi theo.” Phó tổng giám đốc Lý thở dài: “Cho dù có đến cũng không nên nhanh như vậy, rõ ràng có người gài bẫy Hạ tổng.”