Tàn Độc Lương Duyên

Chương 707




Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!



Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!


Nói xong, cô ta quay người đi ra ngoài, mấy người đàn ông giữ lấy Lâm Điềm Điềm cũng theo sau cô ta.


“Hân Yên, kẻ cướp nào, sao mẹ không thấy? Hân Yên, con. . .” Bà Giang hoàn toàn không biết những người này đang nói gì, muốn truy hỏi Giang Hân Yên.


Ông Giang kéo bà ngồi xuống, “Nếu sau này em không muốn gặp lại bà mẹ kế nhỏ này, thì đừng tiếp tục hỏi nữa.”


Vì vậy bà Giang liếc nhìn lão cha già đang bất tỉnh, cầm lấy đũa, lại dùng cơm.


Người đầu gối tay ấp bên lão cha già của bà, không biết có bao nhiêu kẻ muốn có được vị trí đó, bà cũng ước gì cô ả không bao giờ về được!


Cơm nước xong xuôi, Hạ Vũ Hào chuẩn bị đưa Hướng Thu Vân về Trúc Hiền Trang trước, sau đó thì về công ty.


Nhưng vừa ra khỏi nhà hàng, anh liền phát giác có kẻ đi theo họ. Anh quay đầu liếc nhìn phía sau lưng, nhíu mày, “Gặp được người quen, em lên xe trước, một lát anh sẽ qua ngay.”


Nhà hàng này có mở thẻ hội viên, người tới đây về cơ bản đều là thành viên trong hội, gặp được người quen cũng là bình thường.


Hướng Thu Vân gật đầu, cầm lấy chìa khóa xe, rời đi.


Hạ Vũ Hào quay đầu, phát hiện kẻ bám đuôi đã rẽ vào một chỗ ngoặt, đang chờ anh đi đến. Anh hơi nới lỏng cà vạt, mặt không đổi sắc bước tới.


Kẻ đi theo anh là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, dáng dấp tuấn tú, chỉ là có chút nữ tính.


Hạ Vũ Hào chưa gặp người đàn ông này được mấy lần, nhưng có ấn tượng sâu sắc, đây là người đàn ông được bà anh bao nuôi.


“Đi theo tôi có chuyện gì?” Ánh mắt Hạ Vũ Hào cực kỳ lạnh lẽo.


Thôi Quân cười cười, thuận tay vỗ lên vai anh, bị anh tránh đi, cũng không thấy xấu hổ, “Cụ thể có chuyện gì, cậu phải hỏi bà của cậu đi, bà ấy chỉ bảo tôi đến gọi cậu, cũng không nói là vì việc gì.”


Hạ Vũ Hào ít khi để lộ cảm xúc của mình, nhưng ở trước mặt Thôi Quân, lại không chút nào che dấu sự chán ghét.


“Tôi với bà ấy không có gì để nói hết, sau này đừng đi theo tôi.” Anh lạnh lùng nói xong, xoay người muốn đi.


Thôi Quân cũng không vội vàng, “Vũ Hào, cậu nghĩ cho kỹ, bà cậu trước giờ không phải loại người dễ dàng từ bỏ, cậu không muốn nói chuyện với bà ấy, chỉ sợ lần sau bà ấy sẽ hẹn gặp cô Hướng đến trò chuyện đấy.”


Hạ Vũ Hào dừng bước, kéo cà vạt, xoay người lạ rồi lạnh lùng nhìn anh ta.


“Xe ở ngay đằng trước, đi thôi.” Thôi Quân cười cười, ra hiệu mời anh.


Hạ Vũ Hào đi theo sau anh ta, tới chỗ chiếc Rolls-Royce.


Ghế sau của xe có một người đàn bà đang ngồi, trang điểm tinh tế, quần áo quý phái mà vẫn trẻ trung, thoạt nhìn chỉ khoảng năm mươi. Nhưng khi nhìn vào cổ thì có thể nhận ra, bà ta đã lớn tuổi.


“Mười năm không gặp, Vũ Hào đúng là càng ngày càng giống ông nội.” Diêu Thục Phân để điện thoại xuống, híp mắt cười muốn nắm lấy tay anh.


Hạ Vũ Hào tránh đi, nói thẳng vào vấn đề: “Có chuyện gì?”


Anh rất hiếm khi chán ghét một người, người bà ruột thịt này lại chính là một trong số đó.


“Dù nói thế nào tôi cũng là bà cậu, thái độ của cậu với trưởng bối như vậy là thế nào?” Diêu Thục Phân hừ một tiếng, “Mẹ anh xem thường tôi, luôn nói tôi không biết dạy con trai, chẳng lẽ nó có thể dạy tốt?”


Hạ Vũ Hào lạnh mặt nói: “Lúc trước bà vì tiền, bò lên giường ông tôi, cuối cùng bán cha tôi cho nhà họ Hạ, lúc bỏ đi, bà còn nghĩ tới mình là trưởng bối sao?”


Thôi Quân khẽ thở dài, “Vũ Hào, cũng không thể nói như vậy.”


“Lúc trước bà ấy thật sự yêu ông của cậu, nên mới tình nguyện bị bỏ thuốc, bị ghét bỏ, vẫn muốn đi theo ông ấy. Giống như cô Hướng yêu cậu vậy, dù thế nào cũng muốn gả cho cậu, đều là vì tình yêu.”


“Về phần sau đó bà ấy ly hôn với ông cậu, cũng bởi vì. . .”


Hạ Vũ Hào không chịu được khi nghe Thôi Quân nói Hướng Thu Vân và người bà này của anh là cùng một loại người, anh thẳng thừng ngắt lời: “Câm miệng! Anh là cái thá gì, ở đây lúc nào thì đến lượt anh được phép nói chuyện?”


Vẻ mặt Thôi Quân cứng ngắc, vừa xấu hổ vừa tức giận.


“Vũ Hào, anh ấy cũng là trưởng bối của cậu.” Đánh chó còn phải nhìn mặt chủ, Hạ Vũ Hào làm như vậy, hiển nhiên không coi bà ta ra gì!


Hạ Vũ Hào nhếch môi, châm chọc nói: “Bây giờ, đến cả con chó con mèo, ỷ vào việc ăn cơm nhiều hơn tôi có mấy năm, cũng dám nói mình là trưởng bối.”


Câu này rõ ràng đang mắng Thôi Quân.


Mặt Thôi Quân đen lại, “Đúng là tuổi trẻ ngông cuồng, chẳng qua làm một trưởng bối, tôi khuyên cậu một câu: Làm người đừng quá đề cao bản thân, nếu không sẽ cách cái chết không xa nữa đâu.”