Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Bình thường Hạ Vũ Hào chưa từng thân mật với người phụ nữ nào, anh luôn đối xử lạnh lùng với mọi người, nhưng anh như bây giờ, rất hiếm thấy, xung quanh có không ít người nhìn sang.
Khuôn mặt Hướng Thu Vân nóng bừng, muốn đẩy tay anh ra. Nhưng anh lại đột nhiên đứng dậy, hai tay ôm lấy mặt cô, bất chợt đặt xuống một nụ hôn.
Trong mắt cô phản chiếu bóng dáng của anh, toàn bộ cơ thể cứng đờ, đầu óc trống rỗng.
Xoảng!
Có vật gì rơi xuống đất, phát ra âm thanh lanh lảnh.
Tiếng động kéo tâm trí của Hướng Thu Vân trở về thực tại, cô nghiến răng không cho anh tiến thêm, đẩy trước ngực anh vài cái.
Hạ Vũ Hào thấy mặt cô ửng đỏ, khẽ cười buông cô ra, “Không đồng ý gọi anh là ông xã ư? Vậy anh gọi em là bà xã thì thế nào?”
“. . . Hừ. Mọi người đều đang nhìn chúng ta, anh ngồi xuống trước đi.” Hướng Thu Vân cúi đầu cau mày, giật nhẹ cánh tay anh.
Có lẽ chính cô cũng không chú ý, hành động nhỏ này mang theo sự nũng nịu.
Hạ Vũ Hào ngồi xuống, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Giang Minh Thắng gọi nhân viên phục vụ thu thập bát đĩa bị vỡ, khóe môi hơi nhếch lên.
Hướng Thu Vân cũng nhìn thấy cảnh này, cô nhíu mày, sau đó nhanh chóng thu lại ánh mắt, không thấy được vẻ mặt ảm đạm của Giang Minh Thắng.
Không lâu sau, nhân viên phục vụ mang bò bít tết, bánh và rượu vang đỏ lên cho hai người.
“Ở đây vừa có món bánh quế mới, nếm thử đi.” Hạ Vũ Hào gắp cho Hướng Thu Vân một miếng bánh quế.
Còn chưa bắt đầu ăn, sao Hạ Vũ Hào lại gắp đồ ngọt cho cô? Hướng Thu Vân không thích ăn ngọt trước bữa cơm, nhưng vẫn gắp miếng bánh quế.
Ăn được một nửa, chợt có thứ gì đụng vào răng cô.
Hạ Vũ Hào sẽ không làm chuyện tầm thường như vậy chứ?
Hướng Thu Vân liếc mắt nhìn anh, lấy từ trong miếng bánh quế ra một chiếc nhẫn.
“Có phải rất bất ngờ đúng không?” Hạ Vũ Hào cầm lấy chiếc nhẫn trong tay cô, trực tiếp đeo lên cho cô.
Hướng Thu Vân, “. . .”
“Hạ Vũ Hào, hình như anh không quỳ gối xuống đất, hỏi em có đồng ý lấy anh hay không, cũng không có hoa, không có lời tỏ tình gì cả. . .” Hướng Thu Vân không phải kiểu người thích so sánh với người khác, nhưng cầu hôn một cách sơ sài, trực tiếp như thế, cũng ít nhiều có chút thất vọng.
Hạ Vũ Hào cúi đầu khẽ hôn lên tay cô một cái, “Hỏi gì mới được chứ? Không muốn gả cho anh, lẽ nào còn muốn gả cho người khác sao?”
Nói thì nói thế, nhưng trong lòng Hướng Thu Vân vẫn thấy hơi mất mát.
Cô muốn nói không phải, cuối cùng lại không nói gì.
Dù gì nhẫn đã đeo, con cũng đã có, bây giờ lẽ nào cô còn có thể đổi ý được sao? Chỉ là thấy có hơi… bị lừa thì phải.
Hạ Vũ Hào thấy bộ dạng này của cô, không nhịn được, bật cười.
Anh nhéo lên khuôn mặt cô, giữa hai hàng lông mày đều là vẻ cưng chiều, “Ông nội vẫn còn đó, nhìn từng đường đi nước bước của chúng ta, bây giờ không nên lộ liễu. Trước cứ đeo nhẫn, đây sẽ là vật đính ước của anh cho em, nghi thức cầu hôn sẽ bổ sung sau.”
Vốn dĩ anh cũng không có ý định vội vàng cầu hôn cô như thế, nhưng sự việc sáng nay vẫn khiến lòng anh sợ hãi.
Anh rất sợ chỉ hơi không để ý, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cô đã bước ra khỏi thế giới của anh!