Tàn Độc Lương Duyên

Chương 701




Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!



Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!





Hướng Thu Vân nắm vạt áo của anh, nói từng chữ vô cùng khó khăn: “Em không biết tại sao chị ấy phải làm như thế. . .”


Hạ Vũ Hào ôm cô, vỗ nhẹ lưng của cô.


Anh biết đối với cô mà nói thì chị dâu và anh trai là người thân. Cô gặp chuyện như vậy thì khó chấp nhận cũng hợp tình hợp lý.


Lâm Quỳnh Chi đi ra thì đúng lúc nhìn thấy hai người ôm nhau.


Cô ta nhíu mày, nhưng nhanh chóng giãn ra: “Hạ tổng đến lúc nào vậy? Tôi không biết nên không tiếp đón được.”


Hạ Vũ Hào chưa trả lời thì tiếng động cơ vang lên, ngay sau đó là tiếng thắng xe chói tai.


Xe thể thao màu trắng xe dừng lại cách Hạ Vũ Hào hai mét, Hướng Quân nhảy xuống xe, vui vẻ nói: “Đúng lúc anh có chuyện nói với cậu, cậu lại đến đây! Đúng là bất ngờ!”


Anh ta đi qua vỗ vai Hạ Vũ Hào, lúc này mới nhìn thấy Hướng Thu Vân cũng ở đây.


“Vợ ơi, em nói phòng bếp làm thêm đồ ăn ngon, trưa nay Hạ Vũ Hào và Thu Vân ăn cơm ở đây!” Hướng Quân gọi Lâm Quỳnh Chi một tiếng.


Lâm Quỳnh Chi dừng một chút, không trả lời ngay.


“Em không làm phiền anh, em đưa Hướng Thu Vân ra ngoài ăn.” Hạ Vũ Hào gật đầu với Hướng Quân rồi ôm Hướng Thu Vân đi về phía xe Bentley.


Cảm xúc của cô vẫn chưa ổn định, lúc này không thích hợp ở lại chỗ này.


“Này, cậu đừng đi! Không phải em gái em rể ăn cơm ở nhà rất bình thường sao? Quấy rầy cái gì!” Hướng Quân chạy đến bên cạnh xe Bentley, dùng sức gõ cửa xe: “Anh còn có việc muốn nói với cậu, này, cho cậu có cơ hội gọi anh, cậu đừng không biết quý trọng. . .”


Anh ta còn chưa nói hết thì xe đã khởi động.


Hướng Quân vội vàng nhảy qua một bên: “CMN! Quá đáng mà!”


Không ai để ý đến anh ta.


Lâm Quỳnh Chi nhìn xe chạy đi thì vẻ mặt có chút phức tạp.


Trong xe, Hướng Thu Vân quay đầu lại nhìn mấy lần, anh trai và chị dâu đang nhìn xe rời đi giống như trước kia.


Nhưng có một số việc không giống như trước kia.


“Em tốt hơn chút nào không?” Hạ Vũ Hào nghiêng đầu nhìn cô một cái rồi sờ đầu cô.


Hướng Thu Vân cúi đầu, vô cùng mệt mỏi: “Chị dâu nói anh cho người xóa lịch sử trò chuyện, muốn em rời khỏi anh.”


Trong lòng cô rối như tơ vò: “Em không biết nên làm thế nào.”


Chị dâu cố đẩy cái chết của mẹ cô lên người Hạ Vũ Hào, hiện tại cô cũng chưa chắc người cùng mẹ nói chuyện phiếm dân mạng là do chị dâu sắp xếp hay không.


Nếu là thật thì anh cô phải làm sao bây giờ?


“Không biết nên làm thế nào thì đừng nghĩ nữa.” Hạ Vũ Hào cố ý chuyển sự chú ý của cô: “Anh em vừa nói có việc muốn nói với anh, em có biết là gì không?”


Hướng Thu Vân lắc đầu.


Trong lòng cô rối bời nên vừa rồi không nghe thấy anh trai nói gì.


“Hân Yên thuyết phục nhà họ Giang mua cổ phần trong tay chủ tịch Lưu.” Lúc Hạ Vũ Hào nhắc tới Giang Hân Yên thì ánh mắt hơi lạnh: “Hai mươi lăm phần trăm cổ phần của tập đoàn Hướng Thị không phải là số lượng nhỏ, bọn họ không có nhiều tiền mặt như vậy, cuối cùng dùng một phần tài sản làm thế chấp, vay ngân hàng gần hai tỷ.”


Từ Hạ Vũ Hào đưa ra kế hoạch đến bây giờ, cũng bất quá mới mấy ngày trôi qua, Hướng Thu Vân kinh ngạc nói: “Ký đã?”


“Em và anh trai kế thừa cổ phần cùng một ngày.” Hạ Vũ Hào nói.


Bởi vì chuyện của Lâm Quỳnh Chi nên trong lòng Hướng Thu Vân còn rất khó chịu, nhưng cô nghe được tin tức này thì vẫn chấn động: “Vậy anh cảm thấy khi nào bọn họ sẽ ra tay với hai mươi lăm phần trăm cổ phần này?”


“Sau khi tập đoàn Hướng Thị ký kết với mấy hạng mục tốt.” Hạ Vũ Hào nói ra: “Thời gian sẽ không lâu, khoảng một tuần.”


Nhà họ Giang muốn mượn chuyện tập đoàn Hướng Thị thay đổi cổ đông lớn mấy lần, tạo ra khủng hoảng, nhân cơ hội nói xấu tập đoàn Hướng Thị, cho nên thời gian nắm giữ những cổ phần này không dài lắm.


Chờ tập đoàn Giang Thị ra tay với những cổ phần cũng là lúc thu lưới!


Hướng Thu Vân biết Hạ Vũ Hào sẽ không để tập đoàn Hướng Thị chịu thiệt thòi, nhưng có chuyện cô nghĩ mãi cũng không hiểu: “Bọn họ lấy đi hạng mục của tập đoàn Hướng Thị, không phải rất bất lợi cho chúng ta sao?”


“Tài chính không theo kịp, bọn họ sớm muộn cũng phải nôn ra, hơn nữa còn phải bồi thường một số tiền lớn vì vi phạm hợp đồng.” Hạ Vũ Hào giải thích một chút.


Chẳng qua thời gian Hướng Thu Vân ở trong thương quá ngắn, cô nghe không hiểu lắm, chỉ biết lần này nhà họ Giang rơi vào bẫy liên tục, muốn thoát thân cũng phải lột một lớp da.


“Chuyện tốt như vậy rất đáng chúc mừng một chút, chúng ta đến nhà hàng Tây em thích nhất được không?” Hạ Vũ Hào nhìn cô qua kính chiếu hậu, đáy mắt đầy đau lòng.


Hướng Thu Vân biết anh muốn xoa dịu tâm trạng của cô nên đồng ý, nhưng lúc cô xuống xe thì đeo mũ, kính râm, khẩu trang để tránh bị người khác nhận ra.


Nhà hàng Tây này có quy tắc rất cao, người đến đây không giàu cũng sang.


Hướng Thu Vân ở đây không sợ lo lắng bị người ta nhận ra, sau khi cô ngồi xuống thì tháo mũ xuống. Có người nhận ra cô, nhưng chỉ tò mò liếc qua một chút.


Nhân viên phục vụ đi tới đưa thực đơn cho hai người.


Hướng Thu Vân đang muốn chọn món ăn thì đột nhiên cảm thấy có người luôn nhìn về phía cô. Cô đặt thực đơn xuống quay đầu nhìn thoáng qua, tất cả mọi người đang dùng cơm, vốn không có người nhìn qua đây, giống như chỉ là ảo giác của cô.