Tàn Độc Lương Duyên

Chương 697




Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!



Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!


Sao có thể như vậy?


Trước đó lúc chị dâu gửi cho cô những đoạn tin nhắn này, không phải còn liên tục dặn cô, đừng nói cho Hạ Vũ Hào biết sao?


Hạ Vũ Hào cũng không giải thích gì, chỉ lấy điện thoại ra, mở lịch sử tin nhắn với Lâm Quỳnh Chi, đặt vào tay cô.


Hướng Thu Vân run run cầm lấy, vuốt đi vuốt lại xem, vẫn như vậy.


Sao có thể chứ?


Sau vụ tai nạn xe, người duy nhất cô tin tưởng chính là chị dâu và anh trai, chị dâu tốt với cô như thế, sao có thể làm ra chuyện này chứ?


“Không muốn xem thì đừng xem, không cần ép buộc bản thân.” Hạ Vũ Hào đã từng nghĩ tới việc giúp Hướng Thu Vân trưởng thành, nhưng anh không nhẫn tâm nhìn cô phải đau khổ, cuối cùng đành từ bỏ.


Hướng Thu Vân lắc đầu, vuốt lại lịch sử tin nhắn bằng đôi tay mềm nhũn. Mắt mờ dần, những con chữ chồng lên nhau, cô cố gắng mở to hai mắt, muốn nuốt xuống sự chua xót nơi khoé mắt, nhưng vẫn có vài giọt lệ rơi trên màn hình.


[Lâm Quỳnh Chi] Đây chính là lịch sử tin nhắn trong điện thoại của mẹ chồng tôi, Hạ tổng nhìn thấy chưa?


[Lâm Quỳnh Chi] Tôi đã tìm người kiểm tra, sau đó đi gặp anh ta, anh ta nói anh ta cầm tiền của cậu, làm việc theo lệnh cậu.


[Hạ Vũ Hào] Nếu người kia nói cái chết của bà Hướng có liên quan tới tôi, Vì sao chị Hướng còn muốn nói cho tôi biết chuyện này? Chị không sợ tôi hủy đi chứng cứ à?


[Lâm Quỳnh Chi] Hạ tổng và mẹ chồng tôi không có bất kỳ xung đột lợi ích nào, tôi cũng tin chuyện này không phải cậu làm.


[Lâm Quỳnh Chi] Chỉ là gần đây Thu Vân đang mang thai, phụ nữ mang thai thường đa nghi, dễ bị cảm xúc chi phối, tôi đề nghị Hạ tổng trước hết đừng nói chuyện này cho Thu Vân.


Có lẽ người này chỉ là dùng ảnh của chị dâu, dùng tên của chị dâu, sau đó lại vừa khéo biết được những chuyện này!


Không có chuyện chị dâu ở giữa châm ngòi ly gián!


Hướng Thu Vân run rẩy mở hồ sơ của đối phương. . . đúng là Lâm Quỳnh Chi!


Sao có thể?!


Chị dâu. . . thật sự là chị dâu sao?!


“Tất cả đều chứng minh không phải anh làm, sao em lại buồn như vậy? Hử?” Hạ Vũ Hào ngồi trước mặt cô, cầm khăn tay lau mặt cho cô, “Đừng khóc, anh sẽ đau lòng.”


Hướng Thu Vân lắc đầu, đưa điện thoại đưa cho anh, muốn nói về chuyện của chị dâu. Nhưng vừa mở miệng, cuống họng tựa như bị thứ gì chặn lại, một chữ cũng nói không nên lời.


Nếu hôm nay cô không nhất thời xúc động, truy hỏi Hạ Vũ Hào rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có khi nào cô sẽ nghĩ anh là kẻ thù giết mẹ hay không?


Đây chính là mục đích của chị dâu ư?


Nhưng cô nghĩ mãi không ra, tại sao chị dâu phải làm như vậy!


“Không muốn nói thì đừng nói.” Hạ Vũ Hào nhìn phản ứng của cô, đại khái đoán được, chuyện này có lẽ liên quan đến Lâm Quỳnh Chi.


Có lẽ không liên quan sẽ tốt hơn.


Anh dừng một lát, ôm cô vào ngực, nhẹ nhàng hôn một cái lên khóe mắt cô, “Nếu em không muốn anh điều tra chuyện này, anh sẽ không tra, chúng ta coi như chưa từng xảy ra chuyện này.”


Anh ghét nhất là bị người khác mưu tính, nhưng nếu tiếp tục điều tra chuyện này khiến Hướng Thu Vân đau khổ, anh tình nguyện không làm!


“. . . Không sao.” Hướng Thu Vân siết chặt góc áo, cái chết của mẹ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô nhất định phải điều tra rõ ràng!


Hạ Vũ Hào vỗ nhẹ lên lưng của cô, nhìn sâu vào cô, “Sau này dù xảy ra chuyện gì, cũng phải thẳng thắn nói chuyện với anh, được không?”


Nghĩ tới vì chuyện này có thể cô sẽ hận anh, thậm chí muốn rời bỏ anh, anh vô cùng sợ hãi.


Anh ôm cô mạnh hơn, giống như muốn khảm cô vào trong ngực.


Hướng Thu Vân bị ghì gần như thở không nổi, nhưng không giãy ra, chỉ lẳng lặng nằm trong ngực anh, khẽ gật đầu.


Chóp mũi ngửi thấy mùi máu, cô nghĩ tới mình vừa mới làm gì, “Ở đây có hộp thuốc không? Em xử lý vết thương cho anh.”


“Không có vấn đề gì.” Hạ Vũ Hào trêu trọc nói: “Cũng không đau lắm, nếu lưu sẹo là tốt nhất, có thể làm tín vật đính ước được.”


Vừa dứt lời, chuông điện thoại bất chợt vang lên.


Hướng Thu Vân cầm điện thoại, nhìn dãy số người gọi đến, sắc mặt thay đổi.


Hạ Vũ Hào nhìn thoáng thấy hai chữ “chị dâu”, trong mắt hiện lên sự lạnh lẽo, “Không muốn nghe thì đừng nghe.”


“Không cần đâu” Hướng Thu Vân cắn môi, nhấc máy, “Chị dâu?”


Cô muốn biết mục đích khiến chị dâu làm như vậy!


“Bây giờ em đang ở đâu? Hạ tổng có ở bên cạnh em không?” Lâm Quỳnh Chi hỏi.