Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
“Đừng đụng vào tôi!” Sắc mặt Hướng Thu Vẫn trắng bệch, đẩy anh ra.
Vừa nghĩ tới chuyện cái chết của mẹ cô có liên quan đến anh, trái tim cô co thắt lại, đau nhói!
Hạ Vũ Hào nắm chặt tay cô, kéo cô vào ngực, bất lực khe khẽ thở dài, “Lời anh còn chưa nói hết, em gấp cái gì?”
“Không cần nói nữa! Tôi không muốn nghe!” Hai tay Hướng Thu Vân chống lên người anh, ngực khó chịu gần như không thở được, “Anh và tôi là một sai lầm!”
Nếu lúc trước không phải cô yêu anh muốn ở bên anh, không chịu buông tay, nhà họ Hướng cũng sẽ không trở nên như vậy!
Sau khi nghe xong, thần sắc Hạ Vũ Hào đột nhiên lạnh xuống, “Sau này đừng nói gì mà anh và em là một sai lầm, anh không muốn nghe lại lần thứ hai.”
“Không muốn nghe? Chẳng lẽ đó không phải sự thật?” Đáy mắt Hướng Thu tràn đầy tơ máu, “Nếu tôi không yêu anh, những chuyện như vậy sẽ không xảy ra , mẹ tôi. . . sẽ không chết!”
Ba nói không sai, là cô hại chết mẹ. . .
Hạ Vũ Hào nhìn cô nước mắt giàn dụa, trái tim đau đớn, đưa tay kéo cô vào ngực.
“Đừng đụng vào tôi!” Hướng Thu Vân dùng sức giãy dụa, nhưng không thể thoát ra được. Đôi mắt cô đỏ ngầu, dùng sức cắn lên vai anh.
Vậy mà cô còn nói với chị dâu rằng cô lựa chọn tin tưởng anh, đúng là nực cười!
Máu và nước mắt hòa lẫn vào nhau, vừa tanh vừa đắng, khiến cô muốn môn. Nhưng vẫn cắn chặt bả vai anh, không chịu buông ra.
Hạ Vũ Hào ôm cô, dịu dàng vỗ về lên lưng cô, lòng vừa đau vừa buồn cười, “Em không thể nghe anh nói hết sao? Đúng là anh có liên quan đến cái chết của mẹ em, có người muốn dùng nó vu oan cho anh.”
Anh khẽ hôn lên mái tóc cô một cái, “Lần này đã hiểu chưa? Đồ ngốc.”
Cơ thể Hướng Thu Vân cứng đờ, buông vai anh ra.
Vu oan?
Không phải Hạ Vũ Hào làm ư?
“Nhưng em nghe anh nói chuyện điện thoại, sai người xử lý tốt chuyện về cái chết của mẹ em, còn bảo anh ta xóa bỏ tất cả lịch sử tin nhắn! Nếu anh chỉ bị vu oan, vì sao phải làm như vậy?”
Cô cũng muốn tin anh, nhưng những lời này đều do anh chính miệng nói!
Hạ Vũ Hào hơi nhướng mày, “Em quả nhiên đã nghe thấy.”
Trước đó thấy vẻ mặt của cô không đúng lắm, anh đã đoán ra, “Nếu như anh nói, anh làm vậy, vì sợ những người đứng sau chuyện này vu oan cho anh, khiến anh bị hiểu lầm, em có tin không?”
Hướng Thu Vân ngẩng đầu nhìn anh, thừa dịp anh còn chưa chuẩn bị, bỗng nhiên đẩy anh ra, lui về phía sau vài bước, “Những đoạn tin nhắn đó đều được lưu lại trong điện thoại của mẹ em, nếu không phải anh làm, tại sao anh lại biết?”
“Chị dâu em đã gửi cho anh.” Thấy cô vẫn không tin mình, ánh mắt Hạ Vũ Hào hơi tối đi.
Chỉ là không tiện nói gì, nếu lúc trước anh không làm ra những chuyện khiến cô đau lòng, hẳn là cô sẽ toàn tâm toàn ý tin tưởng anh, chứ không phải như bây giờ muốn tin nhưng lại không thể tin được.
“!” Trên mặt Hướng Thu Vân không còn chút máu.
Chị dâu gửi cho anh?