Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Nếu hiện giờ mẹ cô còn sống, cô có thể chịu được tính tình như vậy của mẹ sao? Làm sao chịu được.
Nhưng khi người không còn nữa, mới bắt đầu hối hận, trân trọng
Con người là như vậy.
Tiếng gõ cửa không ngừng vang lên, nghe thật phiền lòng.
Hướng Thu Vân nhíu mày, đứng lên, đi mở cửa, “Bà Chung có chuyện gì sao?”
Thậm chí không có ý mời người vào ngồi, rõ ràng không chào đón.
Bà Chung nhìn rất tiều tụy, đôi mắt hồ ly luôn xếch lên lúc này cũng hơi sưng đỏ, tang thương. Bà ta há miệng, lời còn chưa nói ra, nước mắt đã lập tức chảy xuống.
Thần sắc Hướng Thu Vân nhàn nhạt nhìn cảnh này, không có chút phản ứng.
Trên thực tế, cô không đóng cửa nhốt người bên ngoài, đã là rất kiềm chế rồi.
“Chúng tôi muốn tới cúng tế bà Hướng, cô như này là có thái độ gì?” Chung Thiệu Ninh bất mãn nói.
Bà Chung trừng mắt liếc anh ta một cái, “Trước khi tới mẹ đã nói với con thế nào? Ai cho con quát Thu Vân như vậy? Con muốn làm mẹ tức chết có phải không?”
“Mẹ tức giận như vậy làm gì? Con chỉ là đang bất bình thay mẹ. . .” Chung Thiệu Ninh cúi đầu, lẩm bẩm một câu.
Trên mặt bà Chung lộ vẻ bực bội, “Không cần con bất bình thay mẹ, nếu con còn dám quát Thu Vân, bây giờ con nhanh chóng cút ngay cho mẹ!”
Vẻ mặt Chung Thiệu Ninh rất khó coi, nhưng chỉ hừ với Hướng Thu Vân một tiếng, không nói gì nữa.
“Thu Vân, nghe nói nhà cháu không định tổ chức tang sự cho mẹ cháu, đúng không?” Bà Chung cau mày nói: “Lúc người mất cũng cần giữ chút thể diện, nhà cháu không chuẩn bị tang sự cho mẹ cháu, không ổn cho lắm?”
Chung Thiệu Ninh cay nghiệt nói: “Nhà người ta bức mẹ của cô ta đến mức phải cắt cổ tay tự sát, còn muốn tổ chức tang sự lớn cho mẹ cô ta cơ à?”
“Con im miệng!” Bà Chung liếc anh ta một cái, thẳng tay đẩy anh ta ra, “Đi đi, đi nhanh lên! Con đừng đứng ở đây làm ngứa mắt!”
Chung Thiệu Ninh bị đẩy một cái lảo đảo, suýt ngã sấp xuống, dù buồn bực nhưng cũng không tiếp tục nói gì nữa.
Hướng Thu Vân siết chặt góc áo, cố gắng kiềm chế sự xúc động của mình, “Không làm tang lễ sự là ý của mẹ tôi, không cần bà Chung phải lo nghĩ. bà còn có chuyện gì không?”
Sắc mặt Chung Thiêu Ninh khó coi, muốn nói gì đó, nhưng bị bà Chung trừng mắt liếc qua, cuối cùng không nói gì.
“Thu Vân à, mẹ cháu không làm tang sự cũng được, vậy dì muốn hỏi một chút, tro cốt bà ấy ở đâu? Dì muốn đến viếng bà ấy, chỉ đặt một bó hoa cũng được đúng không?” Bà Chung cau mày nói.
Hướng Thu Vân không trả lời, mà hỏi: “Bà Chung có biết vì sao mẹ tôi không đồng ý làm tang sự không?”
“Vì sao?” Bà Chung hỏi.
Lồng ngực Hướng Thu Vân như bông ngâm trong nước, mỗi lần hô hấp đều cảm thấy đặc biệt khó khăn, “Bởi vì bà ấy cho rằng vì sự thiếu quyết đoán của mình đã hại chết một người bạn tốt, không còn mặt mũi đi gặp người bạn đó.”
“Còn một điều nữa chính là, trừ tôi và anh trai, bà ấy không muốn gặp bất kỳ ai trên đời này nữa.”
Bà Chung đầu tiên là hơi sững sờ, cao giọng nói: “Không thể nào! Dì và Tuệ Doanh là bạn bè với nhau mấy chục năm, lúc bà ấy chết, sao lại không muốn gặp dì? Cháu đừng nói bừa ý của mẹ cháu, bà ấy không thể không muốn gặp dì!”
Lúc Hướng Bách Tùng biết được Vu Tuệ Doanh không muốn gặp mình, phản ứng hoàn toàn giống vậy.
“Phiền bà chờ một lát.” Hướng Thu Vân đi lên lầu hai cầm di thư của Vu Tuệ Doanh, sau đó quay trở lại, đưa cho bà Chung, “Nếu bà không tin, có thể tự mình xem.”
Bà Chung vừa nghi ngờ vừa thấp thỏm cầm lấy di thư, mở ra.
Hướng Thu Vân nói: “Dù mẹ tôi không nói rõ là không muốn gặp bà, nhưng bà ấy không một lần thôi xúc động, trước đây bà ấy không nên làm bạn với người như bà. Bây giờ bà ấy cũng đã qua đời, bà. . .”
“Không thể nào!” Mắt bà Chung đỏ ngầu, lùi lại hai bước, vẻ mặt điên cuồng muốn xé bỏ di thư.
Đồng tử của Hướng Thu Vân co lại, nhanh chóng tiến lên, cầm lại di thư, lớn tiếng chất vấn: “Bà muốn làm gì?”
Bức di thư này là kỷ vậy duy nhất mẹ cô để lại!
“Bức di thư này chắc chắn là giả!” Bà Chung nước mắt giàn giụa, tê tâm liệt phế quát: “Tính tình bà ấy yếu đuối như vậy, trước kia có người bắt nạt bà ấy, đều là dì báo thù giúp bà ấy, bảo vệ bà ấy!”
“Kể cả lúc bà ấy thích Hướng tổng không dám tỏ tình, cũng là dì giúp bà ấy! Dì giúp bà ấy nhiều như vậy, coi bà ấy là người bạn tốt nhất, sao bà ấy có thể vì Tuệ Lan mà nói dì như vậy? !”
Bà ta thật sự không hiểu, bà và Tuệ Lan đều là bạn của Vu Tuệ Doanh, vì sao Vu Tuệ Doanh luôn thiên vị Tuệ Lan?
Bà ta có cái gì đều nhớ tới Tuệ Doanh, không để Tuệ Doanh chịu một chút ấm ức, kết quả kết thì sao, kết quả thì sao, Tuệ Doanh lại đối xử với bà ta như vậy?