Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Chương 677: Cô ra ngoài đi
Hướng Thu Vân mặc quần không bó sát lắm, nhưng cũng không tiện xắn lên, vẫn nên thay quần của bệnh nhân cho tiện.
Cô y tá đáp ứng, liền đi lấy quần cho cô. Sau khi cô ta đưa quần cho Hướng Thu Vân, liền đi ra ngoài cùng Lục Ngôn Sâm, để Hướng Thu Vân thay quần.
“Bây giờ em mặc dày như vậy à?” Lâm Quỳnh Chi nhìn cô cởi từng tầng lớp, kinh ngạc nói: “Chị nhớ lúc mới quen, ngay giữa mùa đông như vậy, em cũng chỉ mặc một chiếc quần.”
Hướng Thu Vân nhìn vào chân phải của mình, lông mi run rẩy nói: “Bây giờ chân có vấn đề, không dám như vậy nữa.”
Điều kiện trong nhà tù cũng không tệ, nhưng các tù nhân đã nhắm vào cô, thường dội nước lạnh lên giường của cô. Không còn cách nào khác cô thường xuyên phải ngủ dưới đất, trời thường lạnh đến mức không ngủ được, nhất là hai chân, cơn đau khiến cô muốn lăn lộn…
“Thu Vân, chị có câu hỏi không nên hỏi. . . Chân của em lúc ấy thật sự cứ như vậy bị Hạ tổng đánh gãy sao?” Lâm Quỳnh Chi cẩn thận từng li từng tí hỏi cô.
Hướng Thu Vân nhíu mày lại, cởi bỏ lớp quần cuối cùng, gật đầu.
Sau một hồi suy nghĩ, cô nói thêm: “Giang Hân Yên đe dọa anh ấy. Nếu anh ấy không làm điều đó, Giang Hân Yên sẽ truy tố em về tội giết người, đến lúc đó có thể chị sẽ bị phán tù chung thân.”
“Nhìn như vậy, anh ta cũng là vì muốn tốt cho em.” Lâm Quỳnh Chi thở dài: “Nhưng chắc chắn sẽ có biện pháp giải quyết khác, anh ta làm như vậy… quá tàn nhẫn.”
Hướng Thu Vân mặc quần của bệnh nhân vào: “Sao đột nhiên chị dâu nhớ tới việc này?”
“Cũng không tính là đột nhiên nghĩ tới.” Lâm Quỳnh Chi gấp gọn quần áo của cô lại: ” Thật ra, khi em và Hạ tổng ở bên nhau, chị và anh trai em đều lo lắng.”
Hướng Thu Vân im lặng.
“Anh ta đánh gãy chân của em, có thể dùng việc Giang Hân Yên đe dọa để giải thích. Nhưng về sau anh ta làm những gì? Anh ta để em vào câu lạc bộ Mộng Hương làm việc, đem em trần * ném ra ngoài, còn…” Lâm Quỳnh Chi không nhịn được mà nói: “Những việc anh ta làm sau này, phải giải thích như thế nào đây?”
Hướng Thu Vân không muốn nói rằng Hạ Vũ Hào làm những điều kia, đều là vì hiểu lầm cô và muốn trả thù cô.
Cô sửa sang lại quần áo và nói: “Bác sĩ Lục đợi lâu ở bên ngoài rồi, em đi mở cửa.”
“Để chị đi.” Lâm Quỳnh Chi đứng dậy, đi ra mở cửa.
Lục Ngôn Sâm đóng cửa lại, vén ống quần Hướng Thu Vân lên, nghiêm túc châm kim.
Cô y tá cảm thấy áy náy vì vừa rồi không nói thay cho Phương tiểu thư, lúc này ấp úng nói: “Bác sĩ Lục dáng người cũng đẹp, những lúc nghiêm túc chữa bệnh thì càng đẹp trai hơn. Đừng nói những cô gái kia, ngay cả phụ nữ đã ba mươi đến bốn mươi tuổi cũng đều bị bác sĩ Lục của chúng ta mê hoặc.”
Cô quay đầu hỏi Hướng Thu Vân: “Tôi nói có đúng không, Hướng tiểu thư?”
“Nếu là đồng cảm với Phương tiểu thư, có thể rời đi cùng cô ta.” Lục Ngôn Sâm cầm cây kim, quay đầu liếc nhìn cô ta: “Tôi sẽ thay người khác, cũng không có nhiều phiền phức.”
Đây là việc riêng của Lục Ngôn Sâm, Hướng Thu Vân không có muốn chen lời vào nói.
Cô y tá ngượng ngùng cười, cầm khăn tay nói: “Bác sĩ Lục, trên đầu anh đều là mồ hôi, tôi… tôi lau giúp anh.”
Sau khi kim đâm vào, Lục Ngôn Sâm đứng lên, nói với cô y tá: “Cô ra ngoài đi.”
Gương mặt cô y tá đầy sợ hãi, như muốn khóc: “Bác sĩ Lục, lần sau tôi sẽ không để đám người kia đến nữa, anh đừng đuổi tôi đi! Thật xin lỗi. . . tôi thật biết sai, xin anh cho tôi cơ hội cuối cùng…”
“Nhớ kỹ lời cô vừa nói, sau này còn tùy tiện để đám người kia đến phòng làm việc của tôi, lập tức tôi sẽ thay người. Ra ngoài đi.” Trên trán và cổ Lục Ngôn Sâm đều là mồ hôi, anh ta lấy tờ khăn sạch ra lau.
Cô y tá vội lau đi nước mắt, không dám cãi lại, nhanh chóng đi ra ngoài.