Tàn Độc Lương Duyên

Chương 641




Gửi bạn truyện hay:


Nếu bạn yêu thích bộ truyện này và muốn đọc nhiều và nhanh hơn thì có thể đóng góp chút kinh phí cho team truyện n hảy hố và vào nhóm đọc nhé:


“Không cần, mẹ tôi đã không còn.”


Hướng Thu Vân quay đầu lại, lúc này Lục Ngôn Sâm mới nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Hướng Thu Vân.


Hóa ra không phải tức giận, mà là khóc.


“… Tôi xin lỗi, tôi không biết.”Ánh mắt Lục Ngôn Sâm dừng trên đôi mắt sưng đỏ của cô, che giấu khóe miệng cong lên.


Hướng Thu Vân lắc đầu: “Không sao.”


“Hôm khác sẽ nói về việc điều trị.” Hạ Vũ Hào không chút biểu cảm đứng trước mặt cô, ngăn cản tầm mắt của Lục Ngôn Sâm.


Lục Ngôn Sâm mở miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chỉ nói một câu nén bi thương rồi rời đi.


Anh quan tâm cô Hướng vì dì của mình, cũng vì những đau thương mà cô phải trải qua, nhưng dường như Hạ tổng luôn coi anh là tình địch.


“Dì Vu chết rồi?” Giang Hân Yên cầm điện thoại, có chút kinh ngạc hỏi thăm.


Giọng nói hưng phấn của Lý Yến từ đầu kia điện thoại truyền tới: “Đúng vậy, người giúp việc của Hướng gia vừa nói với tôi, tự sát vì trầm cảm, nghe nói Hướng Thu Vân khóc đến mức ngất đi! Tôi nói này, loại chó cậy gần gà, gà cậy gần chuồng như bọn họ, chết cũng đáng!”


Giang Hân Yên thở dài, giọng nói rất nhẹ: “Có lòng tốt cho sói mắt trắng ăn, thực sự là không đáng…”


Giọng nói của cô ta quá nhỏ, Lý Yến không nghe rõ, cao giọng hỏi: “Cái gì?”


“Không có gì.” Giang Hân Yên nói: “Xin lỗi cô Lý, tôi không thể lại làm chuyện có lỗi với Hướng Thu Vân một lần nữa, việc cô cần làm, tha thứ cho tôi không thể làm.”


Nghe vậy, Lý Yến vội vàng nói: “Đừng như vậy! Giang Hân Yên, cô nghĩ lại xem, hiện tại cô trở thành như vậy đều là do Hướng Thu Vân hại! Cô thật sự cam lòng cứ như vậy bỏ qua cho cô ta sao?”


“Đây là báo ứng tôi phải nhận!” Giang Hân Yên thở dài.


Lý Yến nhiều lần thuyết phục đều không được, thẹn quá hóa giận nói: “Đồ vô dụng, đáng đời cô trở thành kẻ thọt, không hợp tác thì trả lại thời gian tôi lãng phí với cô! Cái đồ mắt to, chúc cô đời này sinh con không có lỗ đít, bị chồng cắm sừng, công ty phá sản, cả nhà không được tốt…”


Giang Hân Yên cúp máy, đáy mắt lóe lên sự hung ác nham hiểm.


Bây giờ thật sự ai cũng dám trèo lên đầu cô ta mà giẫm!


Cô ta lấy ra một chiếc điện thoại di động chưa bao giờ dùng đến, đăng nhập vào một tài khoản Weibo, thay đổi địa chỉ IP, liên hệ với mấy Weibo lớn có tích V.


[Chuyện lớn, chuyện lớn, tôi muốn vạch trần!]


[Tôi nghe từ một người bạn phú đại nhị rằng Tổng tài phu nhân của tập đoàn Hướng thị bị người nhà ép đến mức cắt cổ tay tự sát, đã xác nhận tử vong!]


[Tôi có chứng cứ!]


Sau đó, gửi một loạt các dữ liệu văn bản, video và file ghi âm.


Làm xong việc này, Giang Hân Yên xóa hết dấu vết trên Weibo của điện thoại, lấy máy đổi giọng nói ra, gọi cho một phóng viên. (Nghe thấy máy đổi giọng ngỡ Conan)


“Xin chào Lưu Ký, người mà tôi đã nói trước đây, anh có thể đến Ngô Đồng Uyển, tầng 6, dãy 1 phòng số 223, tìm cô ta. Cô ta có file ghi âm người Hướng gia bắt nạt một người họ hàng xa. Sau khi sự việc xong xuôi, đừng quên làm theo như trước, gửi thù lao vào thẻ của tôi! ”


Sau khi nhận được sự bảo đảm của Lưu Ký, Giang Hân Yên cúp điện thoại, tắt máy, lấy sim điện thoại ra, bẻ thành hai cái rồi ném vào thùng rác.


Cô ta căn bản chướng mắt mấy ngàn tệ mà Lưu Ký đưa cho, nhưng cô ta làm nhiều việc như vậy mà không muốn thù lao, sợ rằng sẽ khiến hắn nghi ngờ, đến lúc đó sẽ có chút phiền phức.


Sau những việc đêm qua, Giang Hân Yên đứng dậy, buộc chặt túi rác, chuẩn bị vứt nó đi.


Nhưng ánh mắt liếc thấy máy thay đổi giọng nói trên bàn và chiếc điện thoại di động mới chỉ được sử dụng hai lần. Cô ta dừng lại, hủy đi máy biến giọng và chiếc điện thoại rồi cho vào túi đựng rác, sau đó mang theo túi rác đi ra ngoài.


“Cô Giang, cô đi ra ngoài ném rác sao?” Một bà cụ cùng chung cư cười ha hả hỏi.


Giang Hân Yên ngoan ngoãn gật đầu, “Bà ơi, bà cũng đưa rác của bà cho cháu luôn ạ.”


“Vậy thì cảm ơn cô Giang.”


“Bà không cần khách sáo như vậy. Ném một cái cũng ném, ném hai cái cũng ném cháu cũng không tốn nhiều sức.”