Tàn Độc Lương Duyên

Chương 638




Gửi bạn truyện hay:


Nếu bạn yêu thích bộ truyện này và muốn đọc nhiều và nhanh hơn thì có thể đóng góp chút kinh phí cho team truyện n hảy hố và vào nhóm đọc nhé:





Hướng Thu Vân thở một cách nặng nhọc, cô cảm thấy tức ngực cùng suy yếu.


“Để tôi xuống.” Cô nói với Hạ Vũ Hào.


Hạ Vũ Hào gật đầu, cẩn thận đặt cô xuống đất, hai mắt chăm chú khóa chặt lấy cô.


Hướng Thu Vân đi qua, đẩy Hướng Bách Tùng còn đang không ngừng dây dưa ra, sau đó “sầm” một tiếng đóng sập cửa lại.


“Hướng Thu Vân, con điên rồi hay gì?” Hướng Bách Tùng dùng sức đập cửa, hét lớn: “Mau mở cửa cho ba!”


Hướng Thu Vân mặc kệ ông ta, chỉ từng bước từng bước chậm rãi đi tới trước giường phẫu thuật.


Cô cúi đầu nhìn Vu Tuệ Doanh, giọng nói khàn khàn: “Đau không?”


“Không đau.” Vu Tuệ Doanh cười, muốn vươn tay chạm vào Hướng Thu Vân, nhưng tay không có chút sức lực, chỉ mới giơ lên giữa không trung liền vô lực buông xuống.


Hướng Thu Vân quỳ trên mặt đất, áp mặt vào tay của bà.


Không biết từ bao giờ trước mắt cô đã trở nên mơ hồ, không nhìn rõ bất cứ thứ gì.


Mùi máu tanh nồng nặc khiến cô muốn nôn, nhưng không nôn được, chỉ là trong lòng cảm thấy rất đau.


“Mẹ thật là vô dụng…” Vu Tuệ Doanh cười tự giễu, ngay cả muốn chạm vào con gái cũng không làm được, còn phải để con gái chủ động làm.


Hướng Quân đứng ở một bên, lặng lẽ lau nước mắt.


“Mẹ, đừng…”


Hướng Thu Vân vừa mở miệng đã bị Vu Tuệ Doanh cắt ngang: “Vân Vân, cả đời này hai người mẹ thầy có lỗi nhất ngoài Tuệ Lan ra chính là con.”


“Sự ngu ngốc và do dự của mẹ đã hại chết Tuệ Lan, suýt chút nữa còn hại chết con, trong lòng mẹ thấy rất khó chịu.”


Mặt Hướng Thu Vân cọ cọ lòng bàn tay bà, nhưng chỉ khiến mặt nhiễm đầy máu: “Không phải hiện tại con sống rất tốt sao? Mẹ, người cũng phải…”


Cô nhìn khuôn mặt tái nhợt như giấy của Vu Tuệ Doanh, cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại.


“Đừng khóc…” Giọng Vu Tuệ Doanh rất nhẹ, như thể sẽ tiêu tán trong gió bất cứ lúc nào: “Vân Vân, con đừng khóc, mẹ nhìn sẽ cảm thấy khó chịu trong lòng.”


Hướng Thu Vân muốn nói là không khóc, nhưng chóp mũi chua xót không nói lên lời, cô chỉ có thể gật đầu lia lịa.