Tàn Độc Lương Duyên

Chương 635




Gửi bạn truyện hay:


Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!


Chương 635: Làm mẹ rồi cũng không biết mấy đứa sẽ có suy nghĩ gì


Buổi chiều Hạ Vũ Hào có việc ra ngoài, Lâm Quỳnh Chi ngồi với Hướng Thu Vân trong phòng khách.


“Thu Vân, em đừng căng thẳng quá!” Lâm Quỳnh Chi nhìn mà thấy buồn cười, “Cũng không phải lần đầu tiên mẹ làm việc này, hôm nay tâm của mẹ cũng đã không sao, sao em lại đột nhiên lo lắng như vậy?”


Hướng Thu Vân cũng cảm thấy lo lắng của mình không thể giải thích được, nhưng trong lòng cảm thấy không yên.


Cảm giác này rất khó nói, đó là trong lòng không hiểu tại sao hốt hoảng, cảm giác sẽ có chuyện không hay xảy ra..


“Được rồi, em cũng đừng suy nghĩ nhiều. Bác sĩ sẽ nhanh xuống thôi, xem anh ta nói như thế nào đã.” Lâm Quỳnh Chi vỗ nhẹ lên vai cô.


Hướng Thu Vân gật đầu.


Tiếng nói vừa dứt không lâu, bác sĩ và Vu Tuệ Doanh cùng nhau đi xuống. Hai người cười cười nói nói, không khí cũng khá tốt.


“Cô Hướng, chị Hướng.” Bác sĩ tâm lý chào hỏi xong với hai người, nói đơn giản về tình hình của Vu Tuệ Doanh, cuối cùng kết luận, “Trầm cảm nhẹ, không sao, rất nhiều người phải chịu áp lực đều bị trầm cảm nhẹ.”


Nghe bác sĩ tâm lý nói không có vấn đề gì, trong lòng Hướng Thu Vân mới thở phào một hơi.


Mọi người mời bác sĩ tâm lý ở lại dùng bữa, anh ta cười từ chối, “Không được, còn chút việc, tôi phải trở về. Nếu không phải trước đây tôi nợ ơn Hạ tổng, có lẽ lần này cũng sẽ không tới.”


“Phiền cho anh rồi.” Hướng Thu Vân sắp xếp hai người giúp việc đưa bác sĩ tâm lý đến sân bay.


Sau khi ăn cơm tối xong, Vu Tuệ Doanh tới tìm tới Hướng Thu Vân, “Thu Vân, tối nay ngủ chung với mẹ đi.”


“Sao bỗng nhiên mẹ lại muốn ngủ cùng con?” Hướng Thu Vân hỏi.


“Chỉ là chợt nhớ ra, từ sau khi con vào tù, hai mẹ con chúng ta vẫn chưa nói ra lời trong lòng.” Vu Tuệ Doanh xúc động nói: “Trước đây cứ ba ngày hai bữa còn lại tìm mẹ ngủ cùng, chuyện gì cũng nói với mẹ.”


Đúng là như thế, trước kia Hướng Thu Vân theo đuổi Hạ Vũ Hào ra sao cũng đều nói với bà.


Nghe vậy, Hướng Bách Tùng cau mày nói: “Buổi tối, hai đứa Vũ Hào và Thu Vân ngủ chung phòng mới đúng, bà thò một chân vào làm gì?”


Vu Tuệ Doanh mặc kệ ông, nhìn về phía Hạ Vũ Hào, “Vũ Hào, dì mượn Thu Vân một chút, cháu có ngại không?”


“Bà hỏi như vậy, Vũ Hào biết trả lời thế nào?!” Hướng Bách Tùng vỗ bàn một cái.


Vu Tuej Doanh vẫn mặc kệ ông, chỉ nhìn Hạ Vũ Hào.


“Đương nhiên không ngại, cô ấy là con gái của dì, cháu nên cảm ơn dì đã sinh cô ấy ra mới đúng.” Hạ Vũ Hào nói.


Vu Tuệ Doanh cười cười, “Vậy cám ơn cháu.”


Bà đứng dậy, đưa tay với Hướng Thu Vân, “Đi thôi, Thu Vân.”


Hai người cùng nhau lên lầu hai, đến phòng Vu Tuệ Doanh và Hướng Bách Tùng.


Hướng Thu Vân nhìn vẻ mặt đầy yêu thương Vu Tuệ Doanh, trong nháy mắt hơi hoảng hốt, cảm thấy giống như trở lại cuộc sống của hai năm trước.


Sau khi hia người tắm qua thì nằm trên giường.


Vu Tuệ Doanh khó có khi vui mừng, cho nàng hừ mấy bài hát, “Khi còn bé, con và anh con thích nhất là nghe mẹ hát ru, người khác đều kể chuyện trước khi ngủ, hai đứa là được ru ngủ.”


Những điều bà nói đều là chuyện lúc còn rất nhỏ, Hướng không có nhớ rõ lắm, chỉ là yên lặng nghe.


“Nhưng vì con còn bé, nên lúc nhỏ mới gần gũi với mẹ.” Vu Tuệ Doanh thở dài nói: “Đợi sau này, làm mẹ rồi cũng không biết mấy đứa sẽ có suy nghĩ gì. . .”


Âm thanh b à nói hai câu này rất nhỏ, Hướng Thu Vân không nghe rõ, “Mẹ nói gì cơ?”


“Không có gì.” Vu Tuệ Doanh cười sờ trán của nàng, tựa như khi còn bé, “Mẹ nói trẻ con lớn lên là tốt, khi còn bé cả ngày ầm ĩ, lớn rồi thì nhẹ cả người.”


Hướng Thu Vân mơ hồ cảm thấy những gì bà nói không phải điều này, định hỏi lại, liền bị bà đã chuyển chủ đề, “Khi còn nhỏ, còn thích nghe mẹ hát, còn thích cười khúc khích nhảy múa, mẹ nói với ba con, sau này con sẽ là vũ công giỏi, theo nhịp rất chuẩn, sau đó thì đưa con đi học múa.”


“Nhưng nếu biết trước, khi ấy ba còn cho con đi học múa, lại có suy nghĩ như vậy, ta chắc chắn sẽ không đồng ý…”


***